“Nói dối, thế là đau lắm .” Dương Chanh lườm cô một cái, “Con gái các đúng là dối lòng, rõ ràng đau c.h.ế.t mà cứ cố là đau.”
Khương Mộ Dương Chanh chọc cho buồn , nhưng cô nếu bây giờ, chắc chắn sẽ nổi đóa lên.
“Cậu tìm tớ chuyện gì vẫn mà.” Khương Mộ hỏi.
Nhắc đến chuyện , ánh mắt Dương Chanh chút lảng tránh.
Khương Mộ hỏi: “Sao ?”
Dương Chanh ngập ngừng mở lời: “ đến để với là... buổi hẹn hò hôm nay thực là chuẩn cho . và Triệu Giai Giai chẳng gì hết, cô ở trong nhà ma sợ c.h.ế.t khiếp, đòi đỡ mà còn thèm đồng ý.”
“Vậy , nhưng mà... tại chuẩn cho tớ?” Khương Mộ bắt đầu giả ngây.
Dương Chanh trợn tròn mắt: “Chuyện mà cũng hiểu ?”
Khương Mộ gật đầu: “Ừm.”
Dương Chanh nghi ngờ Khương Mộ đang lừa , nhưng ánh mắt trong veo của cô giống đang dối.
Thôi bỏ , chắc là do đây đối xử với cô lạnh nhạt quá, nên cô tin là thích cô .
Thật chính Dương Chanh cũng hiểu tại đột nhiên thích Khương Mộ, rõ ràng đây chẳng cảm tình gì với cô. kể từ buổi hẹn ở vườn nho hôm đó, ngừng nghĩ về Khương Mộ. Hơn nữa, buổi hẹn hôm nay, cũng chỉ một lòng cùng cô, mấy cô gái khác còn chẳng thèm liếc mắt .
“Ý của là...” Lời đến bên miệng, Dương Chanh tài nào , như thể thứ gì đó chặn họng, ấp a ấp úng mãi mà thốt nổi bốn chữ “ thích ”.
Khương Mộ mắt long lanh , nhưng Dương Chanh càng lúc càng căng thẳng.
“Aiya, bỏ !” Dương Chanh chút bực bội, nhụt chí ngay lúc cơ chứ.
Khương Mộ đáp: “Vậy thôi.”
Dương Chanh híp mắt, tỏ vẻ vui. Cậu thầm nghĩ, Khương Mộ chẳng thèm hỏi thêm câu nào, chẳng quan tâm đến chút nào, uổng công lúc nào cũng nghĩ đến cô .
“Hôm nay chơi với Bạch Tuyết vui ?” Dương Chanh miễn cưỡng hỏi.
Khương Mộ đáp: “Cũng vui lắm, còn ?”
Mặt Dương Chanh sầm : “Chẳng vui chút nào.”
Khương Mộ ngạc nhiên: “Sao thế? Tớ nhớ đây thích Triệu Giai Giai lắm mà?”
“Cậu bậy gì thế, thích Triệu Giai Giai bao giờ?” Dương Chanh tức đến giậm chân.
“Không ? Tớ thấy quan hệ của hai lắm mà.”
“Đó là ảo giác của thôi, với cô thiết chỗ nào?” Dương Chanh bất mãn Khương Mộ.
“Được , đừng kích động, là tớ hiểu lầm.” Khương Mộ vỗ vỗ đầu , “Ngoan, đừng nóng.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dương Chanh lập tức im bặt, ngượng ngùng Khương Mộ: “Gì , đừng sờ đầu lung tung, ai cũng sờ .”
“Chị đây sờ một chút thì nào.” Khương Mộ mím môi .
Dương Chanh hừ một tiếng: “Lại tự xưng là chị, con gái các đều thích khen trẻ ?”
Khương Mộ : “ mà tóc mỏng mềm, sờ thích thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-99.html.]
Khóe miệng Dương Chanh cong lên, chút đắc ý: “ thường xuyên dùng kem ủ tóc đấy.”
Tóc dài, còn xoăn nhẹ, sờ quả thật thích, còn hơn tóc của nhiều bạn nữ.
“Thôi thôi, sờ nữa.” Dương Chanh đột nhiên dậy, dọa Khương Mộ giật nảy .
Khương Mộ đang vững, liền ngã ngửa giường.
Dương Chanh ngớ một lúc, đó phá lên ha hả.
Khương Mộ lườm một cái: “Tại cả đấy.”
“Cái trách , là sờ lung tung .”
Khương Mộ đỏ mặt: “Cậu bậy bạ gì đó, tớ sờ lung tung chỗ nào?”
Dương Chanh cũng nhận lời thể gây hiểu lầm, bèn ho khan một tiếng: “Ý là sờ đầu .”
Cậu chìa tay về phía Khương Mộ: “Thôi , kéo dậy.”
Khương Mộ lườm , nhưng vẫn đưa tay , đặt lòng bàn tay Dương Chanh.
Kết quả, Dương Chanh định dùng sức thì Khương Mộ kéo mạnh một cái, ngã nhào xuống bên cạnh cô.
Khương Mộ thì chống tay định dậy, ai ngờ Dương Chanh túm chặt cánh tay cô, cho cô dậy. Mất điểm tựa, Khương Mộ ngã sấp lên Dương Chanh.
Dương Chanh kêu lên một tiếng đau đớn.
Khương Mộ hoảng hốt: “Cậu nhỏ thôi.”
Dương Chanh cúi đầu cô gái đang n.g.ự.c , bật khanh khách: “Cậu ngốc thật đấy.”
“Mau buông tớ .” Khương Mộ đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c hai cái.
“Không buông.” Dương Chanh cố tình ăn vạ, “Ai bảo lúc nãy cố tình kéo .”
Khương Mộ : “Thế tớ xin , mau buông tay .”
“Không , giờ xin muộn .” Dương Chanh nổi hứng trêu chọc, nhất quyết buông tay, “Trừ phi...”
“Trừ phi thế nào?” Khương Mộ ngẩng đầu .
Hai đang ở giường, còn áp sát . Dương Chanh khuôn mặt Khương Mộ, ánh mắt dừng đôi môi đang hé mở của cô, đầu óc bỗng nhiên cuồng, mặt dần đỏ ửng lên.
“Trừ phi...” Cậu bắt đầu ấp úng. Vừa chỉ định trêu cô, bắt cô cho sờ tóc, nhưng giờ phút đôi môi của Khương Mộ, bỗng : “Trừ phi hôn một cái.”
Ý nghĩ khiến Dương Chanh vô cùng hổ, mặt càng lúc càng đỏ.
Khương Mộ vẫn nhúc nhích Dương Chanh, ánh mắt trong veo, càng tim đập thình thịch, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.
“Sao nữa?” Giọng Khương Mộ trở nên mềm mại, dịu dàng, khiến tai Dương Chanh đỏ bừng lên.
“...” Dương Chanh căng thẳng tột độ, gì để che giấu sự bối rối của .
Khương Mộ khẽ nhíu mày: “Cậu thế?”