Dương Chanh há miệng định phản bác, nhưng lời đến bên môi nuốt xuống, chỉ hừ một tiếng: “Đi thôi.”
“Chúng ?” Khương Mộ liếc nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác đang theo .
Dương Chanh đáp: “Không địa điểm do cô chọn ? Vườn nho.”
Khương Mộ gật gù: “À, , còn tưởng đổi chỗ khác .”
“Cô đến vườn nho gì?” Dương Chanh hỏi.
Khương Mộ đáp: “Mấy hôm thấy nho trong vườn chín cả , nên đến đó tự tay hái nho, học rượu nho.”
“Việc đó thì gì vui chứ.” Dương Chanh sải bước .
Cậu một lúc mà thấy tiếng Khương Mộ, đầu thì thấy cô đang chậm rì rì phía , cách đến năm, sáu mét, một bước dừng một chút.
“Cô chậm quá đấy.” Dương Chanh một tay đút túi quần, thái độ chút lơ đãng.
“Xin , giày của khó chịu.” Khương Mộ cúi đầu chỉ đôi giày của , “Giày mới, êm chân cho lắm.”
Đây là đôi giày cao gót mà cô cố tình chọn khi ngoài, sẽ cọ chân. Quả nhiên một lúc, gót chân cọ đến đỏ ửng. Dù chẳng đau chút nào, nhưng da cô vốn mềm, chỉ cần xước một chút là trông nghiêm trọng.
Dương Chanh nghi hoặc bước tới: “Vậy cô còn mang đôi ?”
Giọng điệu vốn còn trách móc, nhưng khi thấy gót chân cô, sắc mặt liền đổi hẳn.
“Sao nông nỗi ?” Dương Chanh xổm xuống, chằm chằm chân cô.
Khương Mộ: “ cũng ngờ như .”
Dương Chanh: “Còn ?”
Khương Mộ: “Ừm.”
“Hừ, cái nỗi gì, chân sưng hết lên kìa.” Dương Chanh lắc đầu, Khương Mộ bằng ánh mắt như một kẻ ngốc.
Khương Mộ mím môi: “Thật cũng đau lắm.”
“Đồ dối, đau mà cô nổi?” Dương Chanh bực bội cô, “Người lớn cả mà còn cố tỏ mạnh mẽ, cô nghĩ ?”
Khương Mộ mím môi, hổ cúi đầu.
Dương Chanh càng tin chắc sai: “Phụ nữ đúng là phiền phức, chỉ là chơi một chút thôi , còn cố tình mang giày mới.”
Miệng thì vẻ phiền phức, nhưng khóe môi rõ ràng đang nhếch lên, trong mắt cũng tràn đầy vẻ đắc ý.
Khương Mộ chỉ bật . Dương Chanh rõ ràng là một tên nhóc con, nhưng chẳng hiểu một sự tự tin khó tả, ai cho dũng khí đó nữa.
Dù những suy nghĩ của Dương Chanh là do Khương Mộ cố tình dẫn dắt, nhưng cô ngờ còn thể tự suy diễn thêm, thế thì thú vị đây.
Khương Mộ cúi đầu: “Xin nhé.”
“Thôi bỏ , tha cho cô đấy, đằng nào cũng thế .” Dương Chanh vẻ rộng lượng.
“Ừm.” Khương Mộ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-83.html.]
Dương Chanh vẻ khó xử: “Thôi , cô đừng nữa, để cõng.”
Khương Mộ: “Cậu cõng ?”
Dương Chanh: “Chứ còn nữa? Chân cô như mà còn định tự ? cõng thì ai cõng?”
Khương Mộ: “...”
“Đừng với nữa, nhanh lên.” Dương Chanh lưng về phía Khương Mộ xổm xuống.
Khương Mộ cẩn thận lên lưng , hai tay ngập ngừng đặt lên vai. Dương Chanh đột ngột dậy khiến Khương Mộ mất thăng bằng, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ .
Ở nơi Khương Mộ thấy, Dương Chanh khẽ giãn mày, nụ ngông nghênh đắc ý. Tất cả những điều đều máy ghi .
Dương Chanh với giọng điệu nhẹ tênh: “Làm gì mà ngạc nhiên thế, ôm cho chặt , ngã chịu trách nhiệm đấy.”
Khương Mộ: “ .”
Dương Chanh trông vẻ gầy gò nhưng sức hề nhỏ. Cõng Khương Mộ lưng mà chẳng hề tốn sức, một đoạn dài cũng thở dốc, ngược còn càng càng nhanh.
Đến bảy giờ tối, mặt trời vẫn lặn, Khương Mộ và Dương Chanh trở về biệt thự. Những khác đều bàn ăn.
Trước khi cửa, Khương Mộ ghé lưng Dương Chanh thì thầm: “Hay là thả xuống .”
“Thả cô xuống gì? Chân , lát nữa ngã đổ thừa cho .” Dương Chanh bất mãn đáp.
“ đỡ hơn nhiều , cứ thả xuống .” Khương Mộ .
“Được , , tùy cô.” Dương Chanh thấy cô nhất quyết đòi xuống, tỏ vẻ vui.
Khương Mộ khẽ : “ chỉ ngoài còn để khác cõng.”
Sắc mặt Dương Chanh lập tức khá hơn nhiều: “Ồ, là cô cũng thấy hổ ? Để cõng cả một quãng đường, bây giờ mới ngại ?”
Khương Mộ: “Cảm ơn .”
Dương Chanh hừ hừ hai tiếng: “Xuống nhanh , nặng c.h.ế.t . Lần ngoài mang mấy đôi giày khó nữa, ? Không thì chẳng ai cõng cô .”
Khương Mộ: “ mà, Tiểu Cam là nhất.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Xì!” Dương Chanh đầu bước , nụ mặt che giấu . vài bước, dừng , đầu : “Vịn .”
Khương Mộ: “Hả?”
“Nhanh lên.” Dương Chanh thúc giục.
“Được.” Khương Mộ mỉm , vịn cánh tay .
Hai bước thu hút sự chú ý của những khác.
“Ủa, Khương Mộ thế? Dáng lạ quá.” Triệu Giai Giai liếc mắt một cái nhận dáng bất thường của Khương Mộ, còn đang vịn Dương Chanh.
“Không gì , chân đau một chút.” Khương Mộ nhẹ giọng đáp.
Ánh mắt Triệu Giai Giai đảo qua giữa Khương Mộ và Dương Chanh.