Cô nghĩ một lát tiếp: “Anh nhốt ở đây cũng vô dụng thôi. Anh thả , thể giúp .”
“Vô dụng? Sao vô dụng , đương nhiên là tác dụng ,” Vương Viễn Chính khẩy, “Cô tưởng lừa ? Rốt cuộc là Khương Mộ dị năng là cô , cô nghĩ chắc?”
“Anh ý gì?” Tề Tuyên sững sờ.
“Cô tự ?” Vương Viễn Chính lạnh lùng hỏi .
Tề Tuyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Có Khương Mộ gì với ? Chắc chắn là cô !”
Vương Viễn Chính thêm với cô nữa: “Cô với , bảo tha cho cô. Cô còn cầu xin cho cô nữa đấy. xem , cô xứng đáng để cô . Loại đàn bà như cô thật khiến kinh tởm.”
“Rốt cuộc cô gì với ?”
“Được , sẽ thả cô . Cô cũng đừng phí công tốn sức tính kế nữa.”
Dù ghét Tề Tuyên, nhưng dị năng của cô quả thật ích.
Chỉ là cái bộ dạng của cô , thật sự nuốt trôi. Thôi thì cứ để dọn dẹp cho cô sạch sẽ , tối đến tắt đèn coi như thành nhiệm vụ.
Vương Viễn Chính nhíu mày, lệnh cho canh gác bên ngoài vài câu rời .
Tề Tuyên nghĩ mãi cũng , rốt cuộc lời của Vương Viễn Chính ý gì.
Cô còng tay, đưa đến một căn phòng. Một phụ nữ trung niên bước , giúp cô tắm rửa quần áo, đó nhốt cô một phòng khác.
Trong phòng ngoài cô chỉ hai đàn ông im lặng như tượng đá. Họ với cô một lời nào, mặc kệ cô gì gì, họ đều phớt lờ.
Trước khi chuẩn tìm Tề Tuyên, Vương Viễn Chính ghé qua chỗ Khương Mộ một chuyến.
Hắn định cho Khương Mộ , rằng đừng ngây thơ lương thiện như nữa. Cô với khác, chắc với cô.
Cho dù cô so đo chuyện cũ, giúp đỡ Tề Tuyên, cũng nghĩ xem, để Tề Tuyên sống sót chỉ hại cho cô mà thôi.
Vương Viễn Chính cảm thấy những lời của nhất định sẽ Khương Mộ cảm động. Những câu chữ là suy nghĩ lâu mới nghĩ . Khương Mộ chắc chắn sẽ cảm thấy giống những đàn ông khác, rằng thật lòng quan tâm cô chứ chỉ ham thể cô.
Chính Vương Viễn Chính cũng rõ, hình như thật sự để tâm đến Khương Mộ, nếu chẳng tốn nhiều công sức để lấy lòng cô như .
Khương Mộ là cô gái xinh và trong sáng nhất mà từng gặp. Đối xử với cô một chút cũng chẳng .
Biết , hai họ thật sự thể tương lai.
Có một phụ nữ như Khương Mộ , lẽ cũng chẳng thèm để mắt đến đám phấn son tầm thường khác nữa.
, lát nữa, nhân lúc Khương Mộ cảm động, sẽ tỏ tình, cô sẽ đồng ý.
Vừa nghĩ, Vương Viễn Chính đến cửa phòng Khương Mộ.
Hắn gõ cửa, một lúc Khương Mộ mới mở.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vương Viễn Chính định hỏi Khương Mộ gì mà lâu thế, thì phát hiện mắt cô đỏ hoe, như thể mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-534.html.]
Hắn ân cần hỏi: “Em ? Có chuyện gì ?”
Khương Mộ lắc đầu: “Không gì ạ, chỉ là nghĩ đến một vài chuyện nên buồn thôi. Anh .”
Vương Viễn Chính lòng đầy nghi hoặc, nên gặng hỏi tiếp . Hắn suy nghĩ một chút, quyết định cứ theo kịch bản chuẩn sẵn.
Hắn ho khan hai tiếng, đó bắt đầu một màn thổ lộ chân thành.
Đầu tiên, kể chuyện hôm nay đến gặp Tề Tuyên và những gì cô . Sau đó, khẳng định tin lời Tề Tuyên, chỉ tin tưởng một cô. Hắn khuyên Khương Mộ đừng vì loại đó mà đau lòng, cũng đừng thương hại Tề Tuyên nữa.
Khương Mộ cảm động Vương Viễn Chính, đôi mắt yếu đuối long lanh ngấn lệ. Trái tim Vương Viễn Chính mềm nhũn, chỉ ôm chầm lấy cô ngay lúc để giãi bày hết lòng .
“Em đừng buồn nữa, yên tâm, sẽ tin cô .”
Khương Mộ gật đầu: “Cảm ơn tin em.”
“Thật ... ngay từ cái đầu tiên, thấy em đặc biệt. Anh ép em về đây, cũng là vì thích em, em ?”
Khương Mộ thầm “xì” một tiếng trong lòng, nhưng vẻ mặt vô cùng e thẹn, ngượng ngùng: “Em... em .”
“Vậy bây giờ cho em , em bằng lòng ở bên ...”
Lời của Vương Viễn Chính còn dứt tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang.
Giờ ai đến gõ cửa chứ?
Vương Viễn Chính mặt mày khó coi. Đây là thời khắc quan trọng, lỡ lát nữa quên mất gì thì màn tỏ tình dày công chuẩn sẽ mất sự hảo.
Hắn bực bội mở cửa.
Ngoài cửa là hai dị năng giả, năng lực của họ khá vô dụng nên địa vị trong khu tị nạn cao, ngày thường đều theo sự sắp xếp của Vương Viễn Chính. Một tên : “Vương ca, phụ nữ mang về trốn , giờ đang ở chỗ đại ca. Đại ca bảo qua đó ngay, và mang cả cô gái theo.”
Vương Viễn Chính kinh ngạc: “Bây giờ ? Cô gì với đại ca?”
Ánh mắt của hai Khương Mộ chút kỳ lạ, dường như lộ một tia khao khát.
Khương Mộ lập tức hiểu .
Tề Tuyên lớn chuyện dị năng của cô, lẽ còn loan tin cho tất cả đó là dị năng gì .
Vương Viễn Chính cô ảnh hưởng nên tin Tề Tuyên, nhưng những khác thì chắc."
"Khương Mộ và Vương Viễn Chính cùng đến đại sảnh hội nghị của khu tị nạn.
Nơi đó đông nghịt , bộ ban lãnh đạo cấp cao và các dị năng giả của khu tị nạn đều tề tựu đông đủ.
Có lẽ chuyện gì đó từ miệng Tề Tuyên nên khi trông thấy Khương Mộ, ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ hưng phấn và khao khát.
Vốn dĩ còn mặt mũi Khương Mộ , chẳng mấy mặn mà với cô, nhưng khi tận mắt trông thấy dung mạo của cô, suy nghĩ của họ đổi.
Trên đường , Vương Viễn Chính nắm tình hình. Hắn cũng bán tín bán nghi, nên tin Khương Mộ tin Tề Tuyên.