Không đợi Khương Mộ giải thích, Sở Sóc chạy tới: “Oánh Oánh, về nhà với ba con?”
Khương Mộ lườm Sở Sóc: “Anh đến đây gì?”
Sở Sóc đáp: “Oánh Oánh cũng là con gái , tại thể đến? thể để cô mang Oánh Oánh .”
Khương Mộ lạnh lùng gã: “Chuyện , quyền quyết định.”
“Cô cũng thể ép con với cô. Khương Mộ, Oánh Oánh thể ba, là cô cứ về với , cả nhà chúng chuyện tử tế, cũng cho Oánh Oánh một thời gian để thích nghi, ?”
Thái độ của Sở Sóc vô cùng thành khẩn, giọng điệu ôn hòa, trong ánh mắt mang theo sự van nài đau khổ, như thể nếu Khương Mộ đồng ý thì sẽ là quá tuyệt tình.
“Chúng còn là một nhà nữa. Lúc ngoại tình nghĩ đến Oánh Oánh, bây giờ lôi con bé .” Khương Mộ buông lời châm biếm lạnh lùng.
“Anh , Khương Mộ, là với em, nhưng con trẻ vô tội.” Sở Sóc vẫn dùng Oánh Oánh để khiến Khương Mộ đổi ý.
Tiếc là, Khương Mộ nắm tay Oánh Oánh : “Oánh Oánh cũng cần một ba như .”
“Lời cô thể đại diện cho con bé .”
Sở Sóc tự tin, Sở Oánh quấn quýt gã, chắc chắn sẽ bỏ gã để theo Khương Mộ.
Khương Mộ cúi đầu Sở Oánh: “Bảo bối, rời xa ông , con với ở với ông ?”
Sở Oánh níu lấy áo Khương Mộ, hết Sở Sóc.
Sở Sóc mỉm với con gái: “Oánh Oánh, đây với ba nào, bảo đừng rời xa ba con?”
Sở Oánh nhớ cảnh tượng thấy hôm đó: “Ba hôn khác, ba cần chúng con nữa ạ?”
Sắc mặt Sở Sóc biến đổi, gã giận dữ Khương Mộ: “Sao cô thể cho Oánh Oánh xem thứ đó? Con bé còn nhỏ như , cô thế thật quá đáng!”
Khương Mộ khẩy, định lên tiếng thì Oánh Oánh : “Không liên quan đến ạ, là hôm đó con thấy ba với một cô ở trong phòng, con thấy hết .”
Sở Sóc sững .
Khương Mộ lạnh lùng : “Nghe thấy ? Anh hổ đến mức dẫn về tận nhà, Oánh Oánh bắt gặp. Anh thấy ghê tởm chứ thì thấy ghê tởm lắm .”
Nói xong, cô dắt tay Sở Oánh : “Đi với nào.”
Sở Oánh ngoảnh Sở Sóc một cái, gật đầu.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lần , Sở Sóc tuyệt vọng. Sao chuyện thành thế ?
Tại đột nhiên tất cả đều biến mất?
Vợ , con cũng , cuộc hôn nhân , cứ thế mà kết thúc.
Không , gã thể trơ mắt Khương Mộ và Oánh Oánh rời xa .
Du Trần Quang liếc Khương Mộ và Sở Oánh qua gương chiếu hậu.
“Em chắc chắn tự đưa Sở Oánh đến ở riêng ? Bên đó thiếu thứ gì ?” Du Trần Quang thực Khương Mộ đưa con gái đến ở chỗ , nhưng nếu thì ý tứ quá rõ ràng, cứ như đang chiếm hời .
“Vâng, cần lo . Em chuyện với dì giúp việc ở nhà , nhờ dì ngày mai qua bên em giúp.”
Dì Lưu vốn là cô thuê, bây giờ cô dọn , đương nhiên cũng đưa dì theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-53.html.]
Du Trần Quang gật đầu: “Vậy , đưa em qua đó , chuyện gì cứ gọi cho .”
“Vâng.” Khương Mộ dịu dàng, “Hôm nay cảm ơn .”
Du Trần Quang đáp: “Với mà còn khách sáo gì.”
Khương Mộ chỉ .
“À đúng , bức tranh ...”
“Ồ, cái đó ạ. Vài ngày nữa em sẽ đó dọn đồ, còn nhiều thứ mang , về một chuyến nữa.”
“Được, đến lúc đó cùng em.”
Khương Mộ định để Du Trần Quang cùng nữa, nhưng lúc cô cũng từ chối.
Về đến nhà, Khương Mộ mời Du Trần Quang lên uống . Du Trần Quang thấy căn hộ của cô sắp xếp đấy, tuy lớn nhưng đủ cho hai con cô ở. Thấy Khương Mộ thể tự chăm sóc cho bản , cũng yên tâm phần nào.
“Hôm nay em khá ngạc nhiên đấy, cứ tưởng em sẽ mềm lòng.”
“Sao em thể mềm lòng chứ, em ngốc đến thế.” Khương Mộ chua chát .
“Em thể kiên định như là .” Du Trần Quang đương nhiên vui khi thấy Khương Mộ hết hy vọng với Sở Sóc.
Khương Mộ thở dài một : “ xem bộ dạng hôm nay của Sở Sóc, em sợ sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn .”
Dáng vẻ phiền muộn của Khương Mộ cũng khiến thương cảm vô cùng, nhưng mặt Sở Oánh, Du Trần Quang cũng dám lời gì mờ ám, đành : “Em yên tâm , sẽ giúp em.”
Khương Mộ cảm kích : “Vâng, cảm ơn .”
“Anh là đừng cảm ơn mà.” Du Trần Quang khẽ nhíu mày.
Khương Mộ đành thôi: “Vâng ạ.”
Du Trần Quang dậy: “Cũng muộn , về đây. Em và Oánh Oánh nghỉ ngơi sớm , đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Khương Mộ đáp: “Vâng, để em tiễn .”
Du Trần Quang xua tay: “Không cần , em ở với Oánh Oánh , thấy con bé vẻ vui, nãy giờ chẳng câu nào.”
Sau khi tiễn Du Trần Quang, Khương Mộ dỗ dành Sở Oánh.
Sở Oánh ngoan, chỉ hỏi vài câu đòi Khương Mộ ngủ cùng, cũng quấy.
Khương Mộ kiên nhẫn với con, cô kể chuyện cổ tích dỗ con bé ngủ.
Nhìn Sở Oánh ngủ say, Khương Mộ gửi một tin nhắn cho Thẩm Nghiên.
[Em quyết định ly hôn và dọn ngoài . Anh dạo ? Chuyện em nhờ , nếu khó quá thì thôi, cần điều tra nữa .]
Hai ngày nay Thẩm Nghiên cứ như biến mất, trả lời tin nhắn, cũng chủ động liên lạc với Khương Mộ.
thực vẫn luôn nghĩ đến cô, ngay cả trong giấc ngủ.
Cậu sợ đối mặt với Khương Mộ, trong mơ là cảnh cô chỉ mũi , giận dữ : “Chị của phá hoại gia đình , hận , bao giờ gặp nữa.”
Khi nhận tin nhắn, nội tâm Thẩm Nghiên đang chịu đựng sự dày vò.