Một nhóm mà hai đổi cách , cứ thế , liệu càng ngày càng nhiều đổi ?
Sở Gia Nhiên nghĩ đến chiếc vòng tay, nhưng nó đang ở trong tay Lạc Quyết, mà Lạc Quyết gì. Anh sang Lạc Quyết.
Khi hai , Sở Gia Nhiên ý định trong mắt , suy nghĩ một lúc cũng nữa.
khi đầu về phía Khương Mộ, phát hiện vành mắt cô đỏ hoe.
Sở Gia Nhiên vô cùng ngạc nhiên, đồng thời, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác khó chịu tên.
“Cô... chứ?”
Sở Gia Nhiên chỉ cà khịa, mắng cần tục, chứ cách an ủi, chỉ thể khô khan hỏi một câu như .
Lạc Quyết thấy Khương Mộ , sắc mặt đột ngột đổi.
Khi Sở Gia Nhiên và Lâm Cao đều bênh vực Khương Mộ, Lạc Quyết thực tức giận.
Lúc chỉ trích, Khương Mộ hề lấy một cái, dường như hề ý định tìm giúp đỡ, điều vốn khiến khó chịu.
Vì , vẫn luôn im lặng, chờ Khương Mộ chủ động yếu thế, sẽ .
Kết quả là, hai xông bảo vệ cô, mà Khương Mộ còn tỏ cảm động.
Rõ ràng tự nhủ sẽ bao giờ quan tâm đến chuyện của Khương Mộ nữa, rõ ràng nên hận cô đến c.h.ế.t mới .
tại , khi thấy trong mắt Khương Mộ hình bóng của , cảm thấy phẫn nộ và đau đớn đến ?
Tại , khi Khương Mộ cần nữa, khác che chở cho cô, cảm thấy trái tim nhói đau?
Lạc Quyết vành mắt đỏ hoe của Khương Mộ, những cảm xúc mãnh liệt và phức tạp như hồng thủy vỡ bờ.
Anh lạnh lùng thẳng Tề Tuyên.
“Xin cô .”
Giọng Lạc Quyết lớn nhưng đầy uy áp.
Tề Tuyên c.h.ế.t sững, sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc. “Cái... cái gì?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lạc Quyết gằn từng chữ: “Đừng để thứ hai.”
Hàm răng Tề Tuyên run lên cầm cập. Người cô quan tâm nhất chính là Lạc Quyết, tất cả những việc cô cũng là vì , mà đối xử với cô như ."
"Khương Mộ vội vàng lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Không cần , em thật mà.”
Thế nhưng, lời của cô chẳng chút sức thuyết phục nào, bởi chỉ cần giọng thôi cũng đủ cô ấm ức đến nhường nào.
Để tin , cô thậm chí còn cố nặn một nụ , chẳng hề trông nó gượng gạo đến mức nào.
Thấy Khương Mộ vội vàng thanh minh cho như , Tề Tuyên lạnh trong lòng. Cô chỉ gào mặt Khương Mộ rằng đừng ở đây mà giả nhân giả nghĩa nữa.
Cô ngờ Lạc Quyết vì Khương Mộ mà đối xử với như .
Rõ ràng Khương Mộ qua với khác , tại Lạc Quyết vẫn còn che chở cho cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-511.html.]
Chẳng lẽ yêu cô đến mức đó ? Thậm chí chuyện như cũng thể chịu đựng .
Tề Tuyên tài nào hiểu nổi.
Bảo cô xin Khương Mộ ư? Không đời nào! Dựa cái gì chứ, cô chỉ vài câu thôi mà.
“Tại xin ?” Tề Tuyên thẳng Lạc Quyết, ánh mắt kiên định.
Cô thể cúi đầu mặt bao nhiêu thế , nếu đừng hòng quản lý căn cứ nữa.
Tuy danh nghĩa căn cứ bao giờ quản lý, nhưng gần đây việc đều do một tay cô lệnh, cũng ai ý kiến gì. Muốn xây dựng uy tín mặt , cô tuyệt đối thể dễ dàng nhận , huống hồ cô chẳng thấy sai ở cả.
Khương Mộ lí nhí : “Lạc Quyết, chị thì đừng ép nữa, em .”
“Em ” – mấy chữ quả thực là tuyệt chiêu của các “ xanh”, thể dùng trong vô tình huống, và nào cũng hiệu quả bất ngờ.
nắm bắt thần thái và ngữ khí cho chuẩn, thể hiện vẻ đáng thương nhưng màng thế sự một cách vặn, gãi đúng chỗ ngứa của .
Nếu là , lời của Khương Mộ lẽ chẳng tác dụng gì. bây giờ, “ thuật” của cô tiến bộ vượt bậc, cô dứt lời, xung quanh liền cảm thấy Khương Mộ thật lương thiện, tính tình .
Tề Tuyên cảm nhận sự đổi trong ánh mắt của , trong lòng càng thêm bực bội.
Rốt cuộc là chuyện gì ? Sao Khương Mộ đột nhiên đổi thế , chỉ cần vài câu bâng quơ cũng thể khiến thương cảm, đau lòng cho cô .
Chẳng lẽ cô cũng trùng sinh?
Ý nghĩ lóe lên, sắc mặt Tề Tuyên trắng bệch.
Cô chút hoảng hốt. Nếu Khương Mộ cũng trùng sinh, liệu cô phát hiện bí mật của ?
Phản ứng của Tề Tuyên quá dữ dội, đến nỗi Lạc Quyết cho rằng cô đang chột .
Nghĩ đến chiếc vòng tay, Lạc Quyết khẳng định Tề Tuyên từng lên tầng hai của tiệm thuốc. Vì , cô rõ nơi đó nguy hiểm nhưng vẫn để Khương Mộ tìm t.h.u.ố.c một . là lòng hiểm độc.
Tuy Lạc Quyết đoán sai chi tiết, nhưng hướng chính thì lệch, coi như là âm kém dương sai.
Anh suy nghĩ một lát nhanh chóng đưa quyết định.
Dù trong lòng vẫn còn hận, còn oán Khương Mộ, nhưng cô vẫn là của . Ngoài , ai phép bắt nạt, càng ai tổn thương cô.
Chỉ mới quyền đó.
Lạc Quyết chằm chằm Tề Tuyên, nhếch môi khẩy đầy mỉa mai: “Hôm qua , chúng thể rời bất cứ lúc nào. Nơi do và Khương Mộ sáng lập, mà bây giờ ai cũng thể trèo lên đầu lên cổ chúng . Xem , chúng cần thiết ở đây nữa.”
Nói xong, sang Khương Mộ: “Đi thôi, thu dọn đồ đạc.”
Khương Mộ ngẩn quyết định đột ngột của Lạc Quyết.
Cô còn kịp gì kéo tay lôi lên lầu.
Sở Gia Nhiên vươn tay chặn họ : “Chờ .”
Lạc Quyết nhíu mày .