“Được.”
Cô là nhân vật chính, miếng bánh đầu tiên dành cho cô cũng chẳng gì từ chối. miếng bánh thứ hai, Khương Mộ cắt một miếng lớn, đến nỗi đĩa cũng chứa hết. Cô đưa cho Phó Hi Nghiễm: “Miếng cho em ăn.”
“Cảm ơn chị, chị mau thử xem ngon .”
Khương Mộ cầm nĩa, nhẹ nhàng xắn một miếng nhỏ cho miệng. Lớp kem bơ ngọt thanh mà hề ngấy, mang hương vị mát lạnh của kem tươi, chạm đầu lưỡi tan chảy, để cảm giác sảng khoái dịu nhẹ. Cốt bánh thì mềm mại, xốp mịn như mây.
Hương vị quả thật tuyệt.
Khương Mộ hài lòng gật đầu: “Ngon lắm, em cũng ăn .”
Thấy cô thích, Phó Hi Nghiễm càng vui hơn, lo rằng đồ mua sẽ cô hài lòng.
Thấy Phó Hi Nghiễm cứ mà ăn, Khương Mộ chủ động dùng nĩa xắn một miếng lớn, đút cho . Phó Hi Nghiễm sững , quên cả há miệng, khiến miếng bánh chạm môi, vệt kem bơ dính lên , lúc mới ngớ mà mở miệng.
Khương Mộ mím môi : “Ngốc quá, em định một miếng ăn hết luôn .”
Phó Hi Nghiễm gật đầu, ăn trọn miếng bánh, miệng căng phồng, thêm nhiều kem hơn dính quanh mép. chẳng để ý, chỉ thấy vui vẻ, đôi mắt lấp lánh như , cứ cô rời.
Ánh mắt Khương Mộ dán đôi môi , vệt kem bơ trắng khiến cô chút để tâm. Cô vươn tay định lau giúp . Phó Hi Nghiễm hiểu ý, thấy cô đưa tay liền theo bản năng nắm lấy.
Khương Mộ bất đắc dĩ , cứ thế nhoài tới, l.i.ế.m sạch vệt kem môi .
Phó Hi Nghiễm quên cả thở, nín lặng, như sợ chỉ một thở của cũng sẽ Khương Mộ giật . Cậu đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc , hy vọng thời gian thể ngừng , hoặc trôi chậm một chút để cảm nhận trọn vẹn.
Khương Mộ dùng tay vịn vai , trao cho một nụ hôn dịu dàng, tinh tế. Nụ hôn mang theo hương kem bơ ngọt ngào, Phó Hi Nghiễm cảm thấy khí cũng trở nên thơm mát. Cậu ôm lấy Khương Mộ, đáp nụ hôn của cô một cách dịu dàng hơn, dùng kỹ thuật vụng về của để lấy lòng cô.
Khương Mộ thích cái cảm giác ngây ngô . Cô cần kỹ thuật hôn cao siêu, sự thăm dò thuần khiết mà cẩn trọng khiến trái tim cô rung động. Đương nhiên kỹ thuật thì , chỉ là mỗi loại đều hương vị riêng.
Cô ngắm thiếu niên mắt vì mà động lòng, vì mà đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khác hẳn với niềm vui thể xác.
Vì , cô cũng tận hưởng khoảnh khắc . Cô từ từ nụ hôn sâu hơn, chủ động dẫn dắt Phó Hi Nghiễm.
Phó Hi Nghiễm đang ở độ tuổi trai tráng căng tràn sức sống, chỉ một nụ hôn cũng đủ khiến xao động thôi, nhưng để Khương Mộ , nên âm thầm kìm nén.
Khương Mộ nhanh phát hiện .
Cô ôm lấy Phó Hi Nghiễm, dịu dàng : “Tối nay em đừng về nữa nhé.”
Phó Hi Nghiễm chớp mắt, nghiêm túc cô, khẽ hỏi: “Em ở ạ?”
“Đương nhiên là , sinh nhật chị, chị quyết.”
Phó Hi Nghiễm cũng : “Vâng.”
Cậu chợt nhớ còn một món quà tặng Khương Mộ, vội vàng cầm lấy túi quà, lấy chiếc hộp dài bên trong.
“Đây là quà sinh nhật cho chị.”
Khương Mộ nhận lấy: “Là gì ?”
“Chị mở xem là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-427.html.]
Khương Mộ mở lớp giấy gói bên ngoài, chiếc hộp, cô đoán là vòng tay dây chuyền gì đó. Quả nhiên, bên trong là một sợi dây chuyền, sợi xích mảnh mai tinh xảo, mặt dây chuyền nạm kim cương vụn, sang trọng xinh .
“Cảm ơn em, dây chuyền lắm, chị thích.”
“Chị thích là , em thấy nó hợp với chị nên mua.”
Món quà là kéo bạn cùng lớp trung tâm thương mại chọn cả buổi trời. Lúc trả mấy ngàn tệ, bạn cứ hỏi mãi là tặng cho ai. Lúc đó Phó Hi Nghiễm là tặng cho bạn gái tương lai.
“Em đeo giúp chị .” Khương Mộ đưa sợi dây cho , lưng về phía .
Phó Hi Nghiễm thấy Khương Mộ vén tóc lên, để lộ chiếc cổ thon dài, lòng khẽ rung động. Cậu cẩn thận cầm lấy sợi dây chuyền đeo cho cô, ôm lấy cô từ phía , tựa đầu lưng cô, khẽ : “Em cũng thể xin một món quà ạ?”
Khương Mộ đầu , hỏi: “Em gì?”
“Em một cách xưng hô riêng ạ?”
Khương Mộ ngả , dựa : “Ví dụ như?”
“Em cũng nữa, chị nghĩ .”
Khương Mộ vươn tay sờ mặt , ngón tay tùy ý lướt môi , dò hỏi từng chút một: “Bảo bối? Hi Nghiễm? Phó Phó?”
Cô liền năm, sáu cái tên, Phó Hi Nghiễm chỉ ngớt.
“Em , chị tự quyết định . Chị gọi thế nào cũng , em chỉ một cách xưng hô thôi, vì chị chẳng bao giờ gọi tên em cả.”
Khương Mộ nghĩ ngợi: “Vậy , gọi em là bảo bối.”
“Vâng, chị em gọi chị là gì?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Em tùy ý là , hoặc gọi giống chị cũng .”
Cô lười biếng xuống, gối đầu lên chân Phó Hi Nghiễm. Cậu cúi xuống cô, giúp cô vuốt mái tóc.
Khương Mộ nhắm mắt , thoải mái : “Cho chị thế một lát.”
“Vâng.”
Cậu cứ thế chăm chú ngắm Khương Mộ. Một lúc , : “Thật em thích giọng của chị, nên chỉ cần chị chuyện là em thấy vui lắm .”
Khương Mộ mở mắt, hỏi: “Thật ? Nói gì cũng thích ?”
Phó Hi Nghiễm gật đầu: “Vâng, chỉ cần là chị , em đều thích.”
Khương Mộ : “Hóa bảo bối của chị còn là một ‘thanh khống’ .”
Phó Hi Nghiễm lập tức đỏ mặt: “Chị đừng mà.”
Khương Mộ vươn tay ôm cổ , từ từ dậy, ghé tai : “Thảo nào, mỗi ‘lúc đó’, chỉ cần chị cất tiếng, phản ứng của bảo bối đặc biệt lớn.”
Mặt Phó Hi Nghiễm càng lúc càng đỏ, còn chút bối rối.