“...”
Phó Vanh lớn từng , bao giờ hạ một cô gái như , ngay cả với của Phó Hi Nghiễm, cũng từng thế.
Trước , đối với Khương Mộ lạnh nhạt vô cùng, chỉ thỉnh thoảng cho một chút ngọt ngào là cô vui vẻ chịu đựng, lẽo đẽo theo bao nhiêu năm trời.
Bây giờ, khúm núm đến thế, mà Khương Mộ chẳng lưu chút tình cảm nào, ngay cả thêm một câu cũng .
là phong thủy luân chuyển.
Không ngờ cũng ngày hôm nay.
“Nói xong chứ? Chúng thôi.” Trần Vũ Sinh bên cạnh, như đang xem kịch, dùng ánh mắt châm chọc Phó Vanh, vẻ đắc ý trong mắt đ.â.m lòng đau nhói.
Phó Vanh nén giận, cố kiềm chế để ném thẳng chiếc nhẫn trong tay mặt Trần Vũ Sinh.
Khương Mộ gật đầu: “Ừm. Anh Phó mời về cho, và xin đừng đến nữa. Những thứ đồ của , cũng phiền gửi đến đoàn vũ đạo, đến lúc đó sẽ nhờ ký nhận giúp.”
Nghe lời cô , Phó Vanh cô định về thu dọn đồ đạc, thậm chí còn bảo gửi thẳng đến đoàn vũ đạo, ngay cả địa chỉ hiện tại cô cũng cho .
Tuyệt tình đến thế, đây còn là Khương Mộ ?
Phó Vanh cảm thấy phụ nữ mắt chút xa lạ.
Lạnh lùng đến mức khiến đáy lòng rét run.
Hắn cảm thấy bản đang cầm hoa, giống như một tên hề nhảy nhót, bất kể gì mặt Khương Mộ cũng đều vô ích.
Cuối cùng, nhịn hỏi một câu: “Em như , vì đàn ông ?”
Phó Vanh cam lòng, cũng tin.
“Phó Vanh.”
Lâu như , đây là đầu tiên Khương Mộ gọi thẳng tên .
Cứ luôn miệng “ Phó, Phó”, xa lạ lạnh nhạt.
Nghe tai chói gắt vô cùng.
Giờ phút , Khương Mộ gọi thẳng họ tên , thậm chí còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Phó Vanh Khương Mộ, ánh mắt chuyên chú, so với sự thờ ơ dửng dưng , Khương Mộ cảm thấy Phó Vanh lúc mới thực sự để cô trong lòng.
Trước đây, ánh mắt Phó Vanh cô như , cô một cách lơ đãng, chẳng hề để tâm.
Cho nên, khi nguyên chủ ở bên cạnh Phó Vanh luôn cảm thấy lo lo mất, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Dù yêu, nhưng cũng mệt.
Lúc yêu, nặng tựa núi.
Vừa sâu đậm, mệt mỏi.
Khương Mộ yêu , thì còn nhẹ hơn cả sợi lông.
Đến liếc một cái cô cũng lười.
Phó Vanh đáp: “Em .”
Khương Mộ : “ yêu , thật sự đấy.”
Câu như một cơn sóng thần, lập tức đ.á.n.h tan Phó Vanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-421.html.]
Hắn thể đây cố gắng níu kéo Khương Mộ, phần lớn là vì cho rằng cô vẫn còn yêu .
Ngay cả thư ký Vương cũng : “Cô Khương chắc chắn vẫn còn tình cảm với ngài.”
Thế nhưng, Khương Mộ với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ với .
Không yêu.
Sắc mặt Phó Vanh tái nhợt, bó hoa tay cũng rơi xuống đất ngay khoảnh khắc giọng của Khương Mộ dứt.
Trần Vũ Sinh khẩy một tiếng, nhàn nhạt : “Anh Phó, thấy chứ? Xin đừng đến phiền Khương Mộ nữa.”
Phó Vanh cửa khách sạn hứng gió mấy tiếng đồng hồ, lạnh đến nỗi cơ thể cứng đờ nhưng vẫn nhúc nhích. Gương mặt đờ đẫn, đang suy nghĩ gì, trông như mất hồn. Điện thoại trong túi reo lên hồi lâu mới kéo trở về thực tại.
Hắn máy, mà ngẩng đầu lên , dù Khương Mộ ở phòng nào, cửa sổ nào là của cô.
Dần dần, ánh mắt cuối cùng cũng tiêu điểm.
Và trở nên kiên định.
Hắn lạnh lùng một tiếng: “Không yêu? Vậy thì em cũng chỉ thể là của .”
Nói xong, ánh mắt trở nên u ám. Hắn xoay , dẫm một chân lên bó hoa tươi .
Trở về phòng, Khương Mộ bên cửa sổ đàn ông lầu một lúc.
Thấy nửa ngày trời nhúc nhích, Khương Mộ lấy nửa điểm cảm xúc.
Cảnh tượng thế , cô gặp bao nhiêu .
Gặp quá nhiều gã đàn ông tồi , bao nhiêu vì cô mà sống dở c.h.ế.t dở, Khương Mộ cũng từng động lòng trắc ẩn.
Nếu cô thương hại những đó, thì cô còn “nữ hoàng biển cả” gì nữa. Cầm lên thì cũng buông xuống , động lòng, mới là quy tắc yêu đương của cô.
Trần Vũ Sinh lưng cô, hỏi một câu: “Sao ? Đau lòng ?”
“Không .” Khương Mộ lắc đầu, vòng ôm lấy eo Trần Vũ Sinh, ngẩng mặt , “Sao thế? Anh ghen ?”
Trần Vũ Sinh: “Một chút.”
Khương Mộ: “Chỉ một chút thôi ?”
Trần Vũ Sinh liếc Phó Vanh lầu, : “Nhiều hơn một chút .”
Anh vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ lòng mới lúc thấy Phó Vanh, khó chịu đến mức nào.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Khương Mộ gì, chỉ ôm , lười biếng : “Hơi mệt, tối nay luyện múa nữa nhé.”
Trần Vũ Sinh: “Mệt ?”
Khương Mộ: “Ừm.”
Trần Vũ Sinh bất ngờ bế bổng cô lên. Cả hẫng , Khương Mộ vội vàng ôm chặt lấy cổ .
“Anh gì thế?”
Trần Vũ Sinh sâu mắt cô, gằn từng chữ: “Em.”
Khương Mộ lườm một cái.