“Thái độ của mày là ? Mày còn coi tao là ba mày ?”
“Hỏi lắm. bao giờ coi ông là ba của cả.”
Bị con trai chặn họng, mặt Phó Vanh tái : “Phó Hi Nghiễm, mày mày đang gì ?”
“Đương nhiên là . Bao nhiêu năm qua, ông một ngày tròn trách nhiệm của cha, ông xứng để gọi một tiếng ‘ba’ ? Ông xứng. Trong mắt , ông chẳng là gì cả. Mẹ mất , cũng ba.”
Từ nhỏ đến lớn, Phó Hi Nghiễm từng cảm nhận tình thương của cha . Mẹ qua đời lâu khi sinh , còn Phó Vanh thì từng ngó ngàng đến. Cậu lớn lên nhờ sự chăm sóc của ông ngoại. Đối với Phó Vanh, sớm còn bất cứ kỳ vọng tình cảm nào nữa.
Phó Vanh con trai, quả thật từng quan tâm đến Phó Hi Nghiễm. Lúc Phó Hi Nghiễm đời, chính cũng chỉ là một đứa trẻ. Mẹ của Phó Hi Nghiễm c.h.ế.t vì sinh khó, điều đó càng khiến thể đối mặt với con trai .
Bây giờ Phó Hi Nghiễm trưởng thành, việc hận cũng là điều bình thường. Chỉ là trong lòng Phó Vanh khỏi khó chịu. điều khiến phiền lòng hơn cả, là những lời của Phó Hi Nghiễm khiến cách nào phản bác.
Phó Hi Nghiễm lạnh lùng liếc Phó Vanh một cái: “Hy vọng gặp , lặp những lời .”
Tâm trạng Phó Hi Nghiễm trở nên tệ, nhưng là vì Phó Vanh, mà còn vì Khương Mộ.
Lúc nãy thấy cô sân khấu, phản ứng đầu tiên của là vui mừng, hạnh phúc vì xem cô nhảy. nghĩ đến việc Khương Mộ đến thành phố A tham gia chương trình mà báo cho , khỏi thấy tủi và chút giận dỗi. Hơn nữa, khi đến đây, còn nhắn tin với cô, mà cô chẳng thèm để ý, cũng cho cô cũng ở đây.
Ban nãy, sự phối hợp ăn ý giữa Khương Mộ và Trần Vũ Sinh trông chẳng khác nào một cặp tình nhân. Phó Hi Nghiễm nghĩ đến ánh mắt thâm tình họ trao mà trong lòng khó chịu vô cùng.
Kể từ gặp đến nay một thời gian, thái độ của Khương Mộ đối với tuy đổi, nhưng cô luôn bận, thường xuyên trả lời tin nhắn của . Có lẽ, cô dành hết thời gian cho đàn ông .
Đây là đầu tiên Phó Hi Nghiễm thích một nhiều đến , nên khó tránh khỏi cảm giác lo lo mất. Càng nghĩ, tâm trạng càng tồi tệ.
Vì những cảm xúc vụn vặt đó, khi cùng bạn xem thêm vài màn trình diễn, rời . khi , nhắn tin cho Khương Mộ, rằng xem cô biểu diễn.
Còn Phó Vanh thì kiên nhẫn đợi đến cuối cùng. Ngay khi chương trình kết thúc ghi hình, liền gọi cho Khương Mộ.
Khương Mộ đồ, cầm đồ đạc từ trong bước thì điện thoại trong túi bắt đầu rung lên ong ong. Cô lấy xem, thấy tên Phó Vanh hiện màn hình, suy nghĩ một lát cũng bắt máy.
“Có chuyện gì ?” Giọng cô lạnh nhạt, thậm chí phần mất kiên nhẫn.
Nghe thấy giọng điệu của Khương Mộ, Phó Vanh cũng sa sầm mặt: “Em , đang ở ngoài đợi em.”
“Có gì thì qua điện thoại , đang vội về.”
“Sẽ lâu , chỉ vài phút thôi.” Đây là đầu tiên Phó Vanh hạ giọng với Khương Mộ.
Khương Mộ hề đổi, vẫn kiên quyết: “Những gì cần chúng hết , chắc còn gì để nữa . gặp .”
“Em gặp đến thế ?”
“Phó , quên những gì chúng ? Đã chia tay thì cần gì dây dưa như ?”
Phó Vanh ngờ Khương Mộ tuyệt tình đến thế, trầm giọng: “ đồng ý chia tay.”
Khương Mộ im lặng một lúc : “Phó , trò đùa vui chút nào.”
“Đây trò đùa. Còn nữa, đừng gọi như .”
“Nếu những gì chỉ , thì cúp máy đây. Chúng cũng cần gặp mặt nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-415.html.]
“Khương Mộ!”
Hắn còn hết câu, Khương Mộ cúp máy.
Cô cất điện thoại thì Trần Vũ Sinh cũng bước tới.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Sao một mà đợi ?”
“Dù gì lát nữa cũng gặp ở khách sạn mà.”
Trần Vũ Sinh hài lòng với câu trả lời : “Thì cũng đợi chứ.”
Khương Mộ nhướng mày: “Đi thôi.”
Hai sánh bước bên , thảo luận về vũ điệu tiếp theo.
Ra đến cổng, bước chân Khương Mộ khựng .
Cô thấy Phó Vanh cạnh một chiếc xe màu đen cách đó xa. Hắn mặc vest đen, hòa màn đêm, cả toát một luồng khí tức u ám. Khương Mộ , bộ dạng của Phó Vanh cho thấy tâm trạng đang tệ, thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Hẳn là thấy hai họ cùng từ . Hắn chằm chằm Khương Mộ, trong mắt cuộn trào những con sóng ngầm.
Trần Vũ Sinh cũng nhận sự hiện diện của Phó Vanh. Anh Khương Mộ, khẽ hỏi: “Tìm cô ?”
Khương Mộ gật đầu: “Ừm.”
Trần Vũ Sinh và Phó Vanh bốn mắt . Ánh mắt của đối phương tràn ngập địch ý.
“Bạn trai cũ ?” Trần Vũ Sinh hỏi.
“Ừm.”
Khương Mộ bận tâm tại Trần Vũ Sinh đoán trúng phóc, trong đầu cô chỉ đang nghĩ cách để đuổi Phó Vanh .
Sau khi nhận câu trả lời chắc nịch của Khương Mộ, Trần Vũ Sinh về phía Phó Vanh, đáy mắt ánh lên vẻ khiêu khích. Anh vươn tay nắm lấy tay Khương Mộ, đan mười ngón tay .
Khương Mộ nhíu mày: “Anh gì ?”
Trần Vũ Sinh nhếch mép: “Dằn mặt.”
“...”
"Khương Mộ đáp: “Cũng , nhưng cần thiết.”
Trần Vũ Sinh : “Vẫn là nên cần, đang giúp cô tránh phiền phức đấy.”
Khương Mộ nhếch mép: “Thế thì đúng là cảm ơn nhiều .”
Trần Vũ Sinh thản nhiên đón nhận, dường như chẳng hề ý mỉa mai châm chọc trong lời của Khương Mộ.
“Nếu cảm ơn , tối nay đến phòng là .”