Khương Mộ chỉ tòa nhà mặt: “Tòa ?”
Phó Hi Nghiễm đáp: “Tòa bên cạnh cơ.”
Khương Mộ tủm tỉm .
Lên đến tầng, Phó Hi Nghiễm lấy chìa khóa mở cửa, Khương Mộ liền : “Để em xách đồ cho.”
Cô định đỡ lấy mấy chiếc túi từ tay , nhưng quai túi khá nhiều, đang móc cả ngón tay Phó Hi Nghiễm nên khó gỡ .
Ngón tay Khương Mộ chạm tay , cô nhẹ nhàng gỡ từng chiếc quai một. Phó Hi Nghiễm cứ thế cô chớp mắt, dáng vẻ chăm chú của Khương Mộ khiến tim càng xao động.
Mãi đến khi nhà, mới sực nhớ đôi dép nào cho Khương Mộ cả, là dép cỡ lớn.
“Chị tạm của em ? Em dép mới.”
Anh lấy một đôi dép lê hỏi cô.
Khương Mộ cúi xuống , đó là một đôi dép lê màu xám trắng, trông to sụ.
Cô gật đầu: “Được chứ.”
Phó Hi Nghiễm thở phào nhẹ nhõm, còn thì lấy một đôi khác mà bạn học mỗi khi đến chơi, trông sạch sẽ bằng đôi của .
Nếu thì thật sự chẳng đôi dép nào cho Khương Mộ cả, lẽ để cô chân đất.
Phó Hi Nghiễm thầm nghĩ.
Anh dẫn Khương Mộ nhà, mời cô xuống phòng khách.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Căn hộ thuê vốn là của một giáo sư già, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, rộng chừng bảy mươi mét vuông. Một ở nên rộng rãi, một phòng ngủ trống tận dụng phòng tập nhảy.
Phòng khách chỉ một chiếc bàn và một bộ sofa đôi, tuy đơn giản nhưng trông sạch sẽ, thoải mái.
“Em cất đồ , chị cứ đây nhé.”
Khương Mộ gật đầu, một phòng khách.
Lúc Phó Hi Nghiễm bưng đĩa trái cây , thấy Khương Mộ đang cúi đầu xem điện thoại.
Trần Vũ Sinh gửi cho cô mấy tin nhắn. Lúc nãy cùng Phó Hi Nghiễm, cô hề động đến điện thoại nên trả lời.
Nhân lúc rảnh rỗi, cô mới nhắn vài câu cho Trần Vũ Sinh đỡ lo.
Khi Phó Hi Nghiễm bước , Khương Mộ cũng vội cất điện thoại. Mãi đến lúc đến gần, cô mới nhấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại sang bên cạnh ngước lên .
“Chị ăn dâu tây , em rửa sạch .”
Phó Hi Nghiễm đặt đĩa trái cây xuống mặt cô.
Khương Mộ cầm một quả dâu lên c.ắ.n một miếng, cô cố tình để nước dâu dính lên khóe môi ăn một cách chậm rãi, khiến Phó Hi Nghiễm mà thấy cổ họng khô khốc.
“Ngon chị?” Anh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-400.html.]
Khương Mộ cong môi : “Ngọt lắm, em ăn ?”
Yết hầu của Phó Hi Nghiễm trượt lên xuống, thở phần nặng nề. Anh đưa tay định cầm một quả dâu cho miệng thì thấy Khương Mộ vươn đầu lưỡi, l.i.ế.m sạch vệt nước dâu bên mép.
Chỉ mới ăn vài quả dâu mà Phó Hi Nghiễm cảm thấy khí trong phòng nóng bừng lên.
Khương Mộ hỏi xin giấy ăn, lau khóe miệng, tờ giấy chỉ vệt nước dâu mà còn cả dấu son môi nhàn nhạt.
“Chị ăn nữa,” Khương Mộ phủi tay, “Chị nhà vệ sinh một lát.”
Phó Hi Nghiễm chỉ về phía phòng vệ sinh: “Ở đằng ạ.”
Khương Mộ nhà vệ sinh định rửa tay thì phát hiện vòi nước hỏng. May mà cô vặn quá lớn nên nước b.ắ.n lên quần áo.
cô chợt nảy một ý, khóe môi cong lên, ngón tay vươn vặn vòi nước ở mức lớn nhất.
Sau đó, cô hét lên một tiếng thất thanh: “A!”
Nghe thấy tiếng động, Phó Hi Nghiễm lập tức nghĩ ngay đến cái vòi nước hỏng.
Anh vội vàng dậy : “Em quên với chị, cái vòi nước hỏng, vặn mạnh .”
Nước xối ướt sũng Khương Mộ. Dù là cô cố ý nhưng tia nước b.ắ.n đúng là mạnh, chẳng mấy chốc mà đầu tóc cô cũng ướt mem.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng, bên trong là nội y ren đen.
Bị nước xối ướt sũng, chiếc áo trắng mỏng manh dính chặt , ngược càng trở thành một điểm nhấn gợi cảm. Thân hình quyến rũ của cô hiện lên rõ mồn một, thậm chí cả hoa văn ren nội y màu đen bên trong cũng lờ mờ trông thấy.
Phó Hi Nghi Nghiễm đẩy cửa xông thì bắt gặp đúng cảnh tượng . Lời định bỗng nghẹn nơi cổ họng, chỉ ngây , trân trối cô.
Khương Mộ đưa tay vuốt mái tóc, khổ: “Em thể tìm giúp chị một chiếc khăn lông ?”
Dù cả ướt sũng, nhưng lúc Khương Mộ đến nghẹt thở.
Nghe cô , Phó Hi Nghiễm vội dời mắt chỗ khác: “À, , ạ.”
Anh cuống quýt tìm một chiếc khăn lông sạch. Khương Mộ rút mấy tờ giấy ăn, lau khô nước mặt. Vừa lúc đó Phó Hi Nghiễm mang đến hai chiếc khăn lông. Cô nhận lấy một chiếc, lau qua tóc với : “Em thể lau giúp chị lưng ? Hình như cũng ướt hết cả .”
Trái tim Phó Hi Nghiễm đập thình thịch, cảm thấy cổ họng khô rát, mắt cứ dán chặt tấm lưng của Khương Mộ. Xuyên qua lớp áo mỏng, thậm chí thể thấy làn da trắng như tuyết và cả quai cài của chiếc áo lót màu đen.
Anh : “Hay là... chị bộ quần áo khác ạ.”
Khương Mộ thở dài: “Vậy cũng , bộ nào chị mặc ?”
Phó Hi Nghiễm nghĩ một lúc: “Để em tìm xem, chắc là .”
Khương Mộ: “Ừm, cảm ơn em.”
Phó Hi Nghiễm: “Không gì ạ, là do em với chị, quần áo chị ướt hết cả.”
Khương Mộ ngẫm nghĩ : “Em thể phiền em chạy xuống cửa hàng tiện lợi nhà, mua giúp chị một chiếc quần lót mới ?”
Nói xong, mặt Khương Mộ đỏ bừng, Phó Hi Nghiễm cũng đỏ mặt theo, một lúc lâu mới ngượng ngùng gật đầu.
“Em... em tìm quần áo cho chị , chị đợi một lát.”