Khương Mộ thấy cũng hợp lý, chứ đến đó ngây thì đúng là chán thật.
“Vậy cũng . Anh ăn gì , lát nữa em mua qua cho.”
“Anh ăn gì cũng , em cần lo cho . Chắc câu lạc bộ sẽ mua bữa tối cho bọn .”
“Ừm, lát nữa em sẽ nhắn tin cho , khi qua sẽ hỏi .”
Phó Hi Nghiễm liếc đồng hồ, thời gian còn sớm nữa, nếu thì sợ sẽ kịp duyệt chương trình. Dù , cũng tỏ vội vã mặt Khương Mộ: “Được, lát nữa em cứ nhắn tin cho . Nếu trả lời kịp thì tức là đang tổng duyệt, cầm điện thoại.”
Sau khi chia tay Phó Hi Nghiễm, Khương Mộ tìm một quán ăn gần đó, gọi hai món dùng bữa qua loa.
lúc , Trần Vũ Sinh gọi điện tới, hỏi cô đang ở , xong việc .
Lý do Khương Mộ xin nghỉ với đoàn múa là cần đến thành phố A giúp một bạn trong hai ngày. Chẳng Trần Vũ Sinh ngóng tin tức từ mà gọi điện cho cô lúc .
Khương Mộ hỏi: “Sao giờ gọi cho em? Đáng lẽ đang luyện tập chứ?”
“Anh ngoài gọi cho em đây.”
“Làm gì thế! Không tập tành cho đàng hoàng, chạy gọi điện cho em.”
“Nhớ em.”
Lời tỏ tình đường đột khiến Khương Mộ chút bất ngờ.
“Nhớ em gì?”
Trần Vũ Sinh gằn từng chữ: “Nhớ em, chính là gặp em, ở bên em, những chuyện chỉ thể cùng em.”
Khương Mộ mím môi thầm: “E là chỉ câu cuối cùng mới là lời thật lòng.”
“Câu cuối là thật lòng, mà những câu khác cũng là thật lòng.”
Khương Mộ : “Anh mau tập , mai em về .”
Trần Vũ Sinh hỏi cô: “Mai mấy giờ về? Có cần đón ?”
“Anh là vũ công chính của đoàn mà, thời gian mà đón em. Không cần , em tự về , mai về tới nơi em sẽ đến thẳng đoàn.”
“Được thôi, tối mai tiệc tẩy trần cho em nhé.”
Khương Mộ thầm nghĩ, chút tâm tư đó của , đúng là rõ như ban ngày.
Vậy mà cũng cố viện một lý do đường hoàng là “tẩy trần đón gió”, trong khi mục đích thật sự chỉ một mà thôi.
Khương Mộ cũng vạch trần , vì dù vạch trần, Trần Vũ Sinh cũng chẳng thấy hổ. Anh luôn những lời lẽ khiến cô tài nào đoán .
Thật lòng mà , Khương Mộ cũng chút nhớ Trần Vũ Sinh.
Anh là đàn ông nghiêm túc và kiên nhẫn nhất mà cô từng gặp trong “chuyện ”.
Chỉ vài , Trần Vũ Sinh bộc lộ thiên phú kinh của . Lợi dụng sự dẻo dai của một vũ công, nghĩ đủ thứ tư thế kỳ lạ, năn nỉ Khương Mộ thử cùng .
Thật Khương Mộ cũng hưởng thụ, chỉ là luôn tỏ vẻ miễn cưỡng, chiều ép buộc mà thôi.
“Tẩy trần thì thôi , em uống rượu. Đợi chuyến lưu diễn ở thành phố C kết thúc, em mời một chầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-396.html.]
“Được, nhưng vẫn là để mời. Em thích uống loại nào, tìm cho.”
“Ok, đợi em nhé.”
Điện thoại của Trần Vũ Sinh ngắt, Phó Vanh gọi tới.
Khương Mộ màn hình di động, nhạt. là bận rộn thật.
An ủi một con cá nhỏ, thả thính một con cá khác, giờ một con cá lớn đối phó.
Khương Mộ bắt máy, Phó Vanh hỏi: “Em chuyện với ai mà lâu thế?”
Khương Mộ liếc thời lượng cuộc gọi , hơn mười phút.
Nói lâu thì hẳn, nhưng nếu chuyện gì quan trọng thì đúng là sẽ tán gẫu lâu đến .
Cô đáp: “Vũ công chính của đoàn gọi em chuyện công việc. Sao ? Anh tìm em việc gì ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nghe giọng điệu xa cách của cô, Phó Vanh cảm thấy quen, trầm giọng hỏi: “Khi nào em về?”
“Chắc vài ngày nữa. Anh về ?”
“Ừm.”
“Thấy dì giúp việc nhà mới thuê ạ? Anh hài lòng ?”
“Bình thường.”
“Vậy , em thấy cũng mà. Nếu thích thì cứ với thư ký Vương, bảo đổi khác theo yêu cầu của .”
Phó Vanh im lặng mất nửa phút, sắc mặt vô cùng khó coi. Khương Mộ bây giờ khác , chỉ thái độ chuyện trở nên lạnh nhạt, mà ngay cả sự quan tâm dành cho cũng còn, cứ như thể cô chẳng hề để tâm đến tình hình của nữa.
Anh nhiều điều hỏi, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Được.”
“Vậy còn chuyện gì khác ?”
Trong lời của Khương Mộ chút lưu luyến nào, Phó Vanh còn cảm nhận sự dựa dẫm mà cô từng dành cho .
Không còn một chút nào.
Phó Vanh : “Không . Anh sẽ ở đây đợi em về, chúng cần chuyện , một chuyện vẫn rõ ràng.”
“Em nghĩ những gì cần em đều hết , thái độ của em cũng thấy rõ. Em vẫn giữ nguyên quan điểm cũ, đợi em về, em sẽ dọn ngoài. Còn về mối quan hệ , em nghĩ chúng nên kết thúc thôi.”
Khương Mộ lời chia tay ngay qua điện thoại, điều khiến Phó Vanh ngờ tới.
Rốt cuộc xảy chuyện gì mà thái độ của Khương Mộ đổi 180 độ như ?
Phó Vanh trầm giọng: “Khương Mộ, em chắc là suy nghĩ kỹ ?”
“Ừm, em chắc chắn. Mấy ngày nay em suy nghĩ nhiều về chuyện , càng nghĩ càng thấy cần thiết.”
“Cái gì cần thiết?”
Khương Mộ hít một thật sâu, chậm rãi : “Chúng cần thiết nữa. Không cần thiết dây dưa, cũng cần thiết hành hạ . Anh vốn yêu em, mệt, mà em cũng mệt . Chia tay lúc là nhất. Có những tình cảm thể nào chống đỡ tất cả, giống như em , thể nào chuyện oán hận.”
Những lời của Khương Mộ khiến Phó Vanh chìm suy tư.