Nữ Vương Trà Xanh - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-10-18 02:21:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh shipper liếc Phó Vanh trong bộ vest bảnh bao, vẻ mặt lạnh lùng, e dè hỏi: “Chào , đây đồ ăn đặt ạ?”

Phó Vanh cau mày: “ đặt.”

Anh shipper cúi xuống xem địa chỉ: “ đúng tòa nhà ạ. Có thể là nhà đặt, tên nhận là ‘Lão Phó’.”

Mí mắt Phó Vanh giật giật. “Chắc là .”

Thấy vẻ mặt gì đó là lạ, shipper thận trọng hỏi: “Số đuôi điện thoại của đặt là bao nhiêu ạ?”

Phó Vanh nhớ của Khương Mộ, nên đương nhiên cũng chẳng đuôi. Anh đành lôi điện thoại xem cho giao hàng.

Anh shipper liền đưa túi đồ ăn cho : “Chúc ngon miệng. Nếu thì phiền cho em xin đ.á.n.h giá năm nhé, cảm ơn .”

Phó Vanh đáp lời, shipper đành lủi thủi rời .

Anh xách túi đồ ăn, nhập mật khẩu mở cửa.

Căn biệt thự yên tĩnh đến lạ.

Lúc , Khương Mộ đang ở lầu sấy tóc trong phòng tắm. Điện thoại đặt ngay bệ rửa mặt, cô thỉnh thoảng liếc một cái, sợ tiếng máy sấy quá lớn sẽ khiến cô bỏ lỡ cuộc gọi của shipper.

Thế nhưng, mãi đến khi tóc khô cong mà vẫn chẳng cuộc gọi nào. Cô mở ứng dụng đặt đồ ăn xem thì thấy một dòng thông báo: đơn hàng giao thành công.

Khương Mộ soi gương, vuốt mái tóc khô phân nửa khoác vội chiếc áo len mỏng, định bụng xuống lầu xem thử.

bước tới đầu cầu thang thì chạm mặt Phó Vanh đang xách túi đồ ăn.

Phó Vanh ba mươi sáu tuổi, nhưng trông vẫn vô cùng quyến rũ. Gương mặt một nếp nhăn, vóc cao lớn, thẳng tắp. Bộ vest đen may đo tỉ mỉ, ôm trọn lấy hình rắn rỏi, tôn lên vẻ nam tính, lịch lãm. Anh chỉ cần đó thôi, chẳng cần năng gì, cũng đủ tỏa một khí chất khiến khác dám thẳng.

Anh đưa mắt quanh phòng, và cũng nhanh chóng trông thấy Khương Mộ.

Anh cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt tuấn tú chút biểu cảm, toát vẻ xa cách, lạnh lùng.

Khương Mộ bất giác nghĩ đến cách mà và nguyên chủ từng chung sống.

Nguyên chủ tuy yêu Phó Vanh sâu đậm, nhưng cũng sợ từ tận đáy lòng. Trong mắt cô , Phó Vanh là đấng cứu thế, là ánh sáng của đời , là mang đến cho cô tất cả hy vọng.

Trước khi gia nhập vũ đoàn, lời của Phó Vanh, cô đều coi như thánh chỉ. Mãi lâu , cô mới dần suy nghĩ của riêng , nhưng lúc đó, cô quen với việc lời và thỏa hiệp, hiếm khi tự tranh giành điều gì.

Ngay cả khi lời chia tay, cô cũng chẳng chút tự tin nào.

Khương Mộ vốn cho rằng do nguyên chủ quá yếu đuối.

giờ đây, khi đối diện với Phó Vanh, cô thể thừa nhận rằng khí chất của thật sự phi thường. Anh là kiểu lãnh đạo bẩm sinh, dễ dàng khiến khác phục tùng. Hơn nữa, ánh mắt sắc bén sâu thấy đáy, dùng một từ để hình dung chính là “thâm tàng bất lộ”.

“Anh về .” Khương Mộ nhanh chân chạy xuống lầu, giọng vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-370.html.]

Phó Vanh và Khương Mộ lâu gặp. Nhìn thấy gương mặt cô, đôi mày khẽ giãn một chút. Anh đặt túi đồ ăn lên chiếc bàn bên cạnh, nhàn nhạt đáp: “Ừ, em đặt đồ ăn ?”

Khương Mộ ngoan ngoãn mặt , lí nhí đáp: “Vâng, em về muộn quá, trong nhà hết đồ ăn, kịp mua. Em sợ về sẽ đói nên đặt tạm.”

Phó Vanh nhíu mày, rõ ràng gọi điện báo cho cô cơ mà.

hiểu , Khương Mộ của ngày hôm nay dường như chút khác biệt so với thường ngày. Trông cô vẻ ngoan ngoãn đáng yêu hơn, khiến nỡ nặng lời trách móc, đặc biệt là ánh mắt dịu dàng của cô tâm trạng Phó Vanh trở nên khá phức tạp.

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu, gì thêm.

Vừa về đến nhà, thẳng phòng việc. Khương Mộ vội bước theo , quan tâm hỏi: “Anh mệt ? Lần về bao lâu?”

Phó Vanh đầu Khương Mộ đang líu ríu theo : “Cũng bình thường. Chưa rõ nữa, chắc một tuần. Sao thế?”

Khương Mộ tỏ vẻ thất vọng: “Em chỉ liệu thể ở bên nhiều hơn vài ngày thôi.”

Phó Vanh thoáng sững sờ. “Ừ, nếu việc gấp, sẽ ở thêm.”

Khương Mộ lập tức mỉm rạng rỡ: “Tuyệt quá!”

Giọng cô chút âm mũi, dù ngoài hai mươi nhưng vẫn mềm mại như , bất giác còn pha chút nũng nịu. Ban đầu, Phó Vanh ghét kiểu chuyện của cô, nhưng mãi cũng thành quen, còn bắt bẻ nữa. Chỉ nguyên chủ, từ khi Phó Vanh thích, ngày thường đều cố gắng đổi thói quen chuyện của .

Khương Mộ thì . Chất giọng mềm mại ngọt ngào đúng là trời sinh dành cho mấy cô nàng xanh còn gì.

Phó Vanh xuống bàn máy tính. Trên đường về nhận mấy cuộc điện thoại, giờ cần xử lý chút việc, nhưng chỉ mất mười phút là xong.

“Anh ăn gì ?” Khương Mộ hỏi.

Phó Vanh dừng tay, cô: “Em đói thì cứ ăn , lát nữa ăn .”

Khương Mộ bĩu môi: “... em ăn cùng .”

“Vậy thì đợi một lát.”

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

“Vâng.”

Phó Vanh ngước lên Khương Mộ, thấy cô đang chăm chú chớp mắt, đôi mày xinh bất chợt trùng khớp với hình bóng con gái trong ký ức .

Suy nghĩ của bất giác trôi về nơi xa xăm.

Người con gái ẩn sâu trong ký ức , dù bao năm trôi qua, vẫn thể tránh khỏi việc nhớ về cô, cứ như thể cô bao giờ rời xa .

Thực , Khương Mộ xinh hơn đó nhiều. Giữa họ chỉ đôi nét tương đồng ở chân mày, còn mũi và miệng thì khác. Mũi của Khương Mộ nhỏ nhắn, tròn trịa, đôi môi cũng chúm chím, trông cô tinh xảo và đáng yêu, hệt như một nàng búp bê sứ phương Tây điêu khắc tỉ mỉ.

Đây cũng là lý do vì bên cạnh Phó Vanh, chỉ Khương Mộ là cuối cùng.

cũng , mà Khương Mộ dịu dàng ngoan ngoãn, xinh , nên đương nhiên càng lòng Phó Vanh hơn.

Mải suy nghĩ, lãng phí thêm vài phút nữa. Phó Vanh cau mày. Anh ghét khi việc vượt ngoài tầm kiểm soát của . Việc đáng lẽ chỉ mất mười phút để thành, nhưng vì Khương Mộ ở đây phiền, thấy bực bội.

Loading...