Hắn cảm thấy sự ngây ngô, bồng bột năm xưa mới là đáng yêu nhất, mới khiến rung động nhất.
“Là , đến thăm nàng.”
Mộ Dung Diễn bước đến lưng Khương Mộ.
Nàng dậy, gương mặt rạng rỡ ý : “Sao Vương gia đến muộn ? Người mặc phong phanh thế , coi chừng cảm lạnh.”
“Ta bỗng dưng nhớ đến nàng, nên đến xem .”
“Thật ?” Khương Mộ hỏi , giọng giấu vẻ ngạc nhiên vui sướng.
Dáng vẻ mừng rỡ của nàng khiến tâm trạng Mộ Dung Diễn hẳn lên.
Quả nhiên, chỉ cần một chút quan tâm của cũng đủ khiến nàng vui vẻ đến .
Sau , những việc như thế , cứ nhiều hơn một chút là .
Nhìn thấy Khương Mộ vui vẻ, tâm trạng của dường như cũng lên ít.
“Nàng chuẩn nghỉ ngơi ?” Mộ Dung Diễn hỏi.
“Vâng, mệt.”
“Hôm nay mệt sớm thế?”
Xuân Đào bên cạnh , bèn lên tiếng giải thích: “Bẩm Vương gia, Vương phi ngày thường đều ngủ sớm, hôm nay còn là muộn hơn một chút đấy ạ.”
Khương Mộ chớp chớp mắt.
Ngày thường nàng giả vờ ngủ lẻn ngoài, nên các nha trong phòng , đều tưởng nàng dạo ngủ sớm.
Xuân Đào ngốc , câu đó chẳng Mộ Dung Diễn khó xử .
Mộ Dung Diễn quả nhiên chút dằn vặt trong lòng. Hắn thực sự hiểu gì về Khương Mộ, ngay cả giờ giấc sinh hoạt của nàng cũng nắm rõ.
Khương Mộ mỉm : “Ngài đừng nha bừa. Thiếp chỉ là đôi khi rảnh rỗi việc gì nên ngủ sớm thôi. Sáng nay thấy tiếng chim khách kêu, liền nghĩ hôm nay nhất định chuyện vui, nên ngoài dạo một vòng, về muộn. Vừa đang định tẩy trang thì ngờ Vương gia đến. Xem con chim khách đó kêu sai, đúng là chuyện vui thật.”
Mộ Dung Diễn bất giác mỉm . Hắn Khương Mộ, khỏi cảm thấy thương tiếc.
Hắn chỉ đến thăm nàng một chút, mà đối với nàng là một chuyện vui đáng để vui mừng đến . Có thể thấy trong lòng nàng, địa vị của quan trọng đến nhường nào.
Mộ Dung Diễn quyết định tối nay sẽ ở Minh Nguyệt Cư. Hắn nghĩ kỹ , cùng Khương Mộ một đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận, từ nay về sẽ đối xử với nàng."
"Vừa Mộ Dung Diễn ở qua đêm, Khương Mộ liền giả vờ ngơ ngác hiểu, sai Xuân Đào dọn dẹp gian nhà bên cạnh.
Nào ngờ, Mộ Dung Diễn gọi Xuân Đào .
“Khoan , cần dọn dẹp , ngủ ở đây là .”
Căn phòng lập tức chìm im lặng. Mọi đều sững sờ, kịp phản ứng.
Khương Mộ thầm rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt bày vẻ thể tin nổi Mộ Dung Diễn, như thể niềm vui bất ngờ ập đến cho choáng váng, nàng lắp bắp: “Vương gia, ý ngài là...”
Mộ Dung Diễn mỉm dịu dàng, đưa tay nắm lấy tay Khương Mộ: “Bấy lâu nay để nàng chịu ấm ức .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-350.html.]
Các nha ai nấy đều mừng như điên, vui đến mức chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên.
Vương phi của các nàng mòn mỏi chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng đến ngày mây tan thấy trăng sáng, cuối cùng cũng đợi ngày Vương gia tấm chân tình của .
Đây quả là chuyện vui lớn nhất ở Minh Nguyệt cư.
Thấy Khương Mộ và Mộ Dung Diễn đang đắm đuối, các nha vô cùng thức thời, lặng lẽ lui ngoài.
Họ một lời, nhẹ nhàng khép cửa , đến khi tới sân mới ríu rít reo hò trong sung sướng.
Tuyết Đằng bộ dạng phấn khích của họ mà cạn lời, bởi Khương Mộ rõ ràng hiệu cho nàng.
Nàng nhân lúc Mộ Dung Diễn để ý, sang dấu bằng khẩu hình cho Tuyết Đằng.
Tuyết Đằng lập tức hiểu ý.
Sau khi ngoài, Tuyết Đằng liền xuống bếp, tùy tiện bưng một ít đồ ăn mang lên.
Lúc , bầu khí trong phòng trở nên vô cùng ấm áp. Càng ở bên cạnh Khương Mộ, Mộ Dung Diễn càng thấy thiện cảm với nàng sâu sắc hơn. Hóa đây, điều hai thiếu chính là cơ hội để tìm hiểu như thế .
Giờ đây Mộ Dung Diễn cuối cùng cũng chịu gạt bỏ khúc mắc, càng bù đắp cho Khương Mộ thật nhiều.
Tiếng của Tuyết Đằng vang lên đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ Dung Diễn.
Dù chút vui, cũng biểu lộ mặt.
Khương Mộ lên tiếng khi kịp : “Có chuyện gì?”
Tuyết Đằng đáp: “Phu nhân tối nay dùng gì, chắc hẳn đói bụng. Nô tỳ mang chút đồ ăn lên, phu nhân dùng xong nghỉ ngơi ạ.”
Nghe , Mộ Dung Diễn sang Khương Mộ: “Nàng đói bụng ?”
Khương Mộ ngượng ngùng gật đầu: “Vâng.”
Mộ Dung Diễn mỉm : “Vậy thì ăn chút gì .”
Khương Mộ ánh mắt tràn ngập yêu thương của Mộ Dung Diễn, dường như chỉ cần bất cứ điều gì, nàng cũng đều vui vẻ đón nhận.
Ở bên Hoàn Nhược, lúc nào cũng dỗ dành, nơm nớp lo sợ nàng vui. Còn ở cạnh Khương Mộ là một thái cực trái ngược.
Hắn chịu đủ cảm giác đó, nên vô cùng hưởng thụ sự thoải mái mà Khương Mộ mang .
Hắn vọng ngoài cửa: “Vào .”
Tuyết Đằng bưng đồ ăn , : “Đây đều là những món phu nhân thích nhất ạ.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Tuyết Đằng đặt một chén chè hạt sen xuống mặt Mộ Dung Diễn, đó liếc Khương Mộ một cái.
Khương Mộ liền hiểu ý.
Sau khi Tuyết Đằng lui , Khương Mộ Mộ Dung Diễn, mỉm : “Vương gia cũng ăn cùng .”
Mộ Dung Diễn gật đầu: “Cũng .”
Khương Mộ lấy một cái chén, gắp cho một miếng bánh đậu đỏ đưa tận tay.
Mộ Dung Diễn ăn xong, cảm thấy ngọt, bèn những món bàn chủ động bưng chén chè hạt sen gần nhất lên húp một ngụm.