Tâm trạng Minh Tô bỗng nhiên lên lạ thường.
“Mau rửa mặt đ.á.n.h răng .”
Khương Mộ gật đầu: “Được .”
Minh Tô: “Có giúp ?”
Khương Mộ kinh ngạc : “Rửa mặt đ.á.n.h răng mà cũng giúp á?”
Minh Tô: “Ừ, ?”
Khương Mộ nghĩ ngợi: “Vậy thử xem?”
Cô cũng tò mò xem định giúp kiểu gì.
Minh Tô dắt cô đến bồn rửa mặt, lấy bàn chải của Khương Mộ, nặn kem đ.á.n.h răng lên, lấy cốc hứng đầy nước: “Há miệng .”
Khương Mộ: “A.”
Minh Tô: “Không thế, như .”
Hắn mẫu, để lộ hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp.
Khương Mộ: “I...”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Minh Tô thật sự bắt đầu dùng bàn chải đ.á.n.h răng cho cô một cách cực kỳ nghiêm túc, bỏ sót một góc nào, thỉnh thoảng còn hiệu cho cô há miệng, thậm chí còn đút nước cho cô súc miệng.
Đến lúc rửa mặt, Minh Tô thế mà còn lấy sữa rửa mặt, đ.á.n.h bọt thoa lên mặt cô.
Khương Mộ kinh ngạc đến ngẩn .
Pha xử lý đúng là thể nể.
“Được , , để tự .” Khương Mộ thử cho thôi chứ còn tò mò nữa, tự vẫn tiện hơn.
Minh Tô đồng ý, khăng khăng đòi cho xong.
Cuối cùng, khi dùng khăn lau mặt cho cô, ngón tay Minh Tô bỗng nhiên cứ sờ tới sờ lui má cô.
Khương Mộ trừng mắt : “Anh gì đấy?”
Minh Tô đáp tỉnh bơ: “Lau mặt.”
“Lau mặt mà dùng tay ?”
Minh Tô: “Lau mặt mà dùng tay thì dùng gì?”
Khương Mộ: “...”
Coi như giỏi.
“Được , lau xong , ăn sáng đây, nguội hết bây giờ.”
Ngay lúc cô câu , ngón tay Minh Tô đặt ở khóe môi cô. Môi cô đóng mở liên tục khi , chẳng hiểu ngón tay trượt lên môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-290.html.]
Khương Mộ vẫn đang , đầu lưỡi vô tình chạm ngón tay .
Khoảnh khắc , khí giữa hai bỗng trở nên mờ ám đến lạ.
“Anh... Anh gì thế?”
Bất chợt, giọng của Trần Tây Thành từ ngoài cửa vọng .
là thấy thấy tiếng.
Cái giọng oang oang của Trần Tây Thành sức xuyên thấu cực mạnh.
“Bọn về đây!”
Khương Mộ giật lùi một bước, suýt nữa thì đập lưng tường, may mà Minh Tô kéo .
cái kéo khiến cô ngã lồng n.g.ự.c Minh Tô.
Nghe thấy tiếng lách cách mở khóa, Minh Tô mới đẩy cô , cô chớp mắt, chậm rãi : “Đi ăn .”
Khương Mộ ngập ngừng gật đầu.
Trần Tây Thành bước : “Hai gì đấy?”
“Không gì cả, đang chuẩn ăn đây.”
“C.h.ế.t tiệt, Khương Thần để cho nhé, lúc bọn chỉ còn đúng hai cái bánh bao thịt cuối cùng, Minh tổng đều mang về hết cho đấy. bảo chia cho một cái mà cũng cho, quá đáng thật sự. nghi ngờ Minh tổng đối với ý đồ đen tối, mưu đồ bất chính! Cậu tin ?” Trần Tây Thành một tràng đầy kích động.
Minh Tô gằn giọng: “Câm miệng.”
Khương Mộ: “ tin.”
Hai gần như mở miệng cùng một lúc."
"Kể từ khi chuyển đến ký túc xá của Minh Tô, chất lượng cuộc sống của Khương Mộ cải thiện rõ rệt.
Điều nghĩa là đây cô sống . Khi đó, Tô Lai thường chuẩn lẩu tự sôi, còn Hạ Sâm Nguyên thì phụ trách dọn dẹp vệ sinh, nên cô cũng chẳng gì nhiều. Chỉ là khi đến đây, cuộc sống càng thêm dễ chịu.
Minh Tô luôn mang bữa sáng đến tận nơi để cô ngủ nướng, thậm chí còn tắt luôn cả báo thức. Vệ sinh phòng ốc Phó Viêm và Trần Tây Thành phiên dọn dẹp. Mệt mỏi thì mát xa giúp, dù dĩ nhiên là Khương Mộ chẳng đời nào Minh Tô việc đó.
Mặc dù tay nghề mát xa của Minh Tô là điêu luyện đến kinh ngạc, chẳng hiểu một như cả kỹ năng , nhưng kể từ thử đầu tiên, Khương Mộ luôn từ chối khéo mỗi khi ngỏ ý giúp. Bởi vì mỗi Minh Tô lưng, cô thấy bất an vô cùng, cứ cảm giác như sắp đó nuốt chửng đến nơi.
Dù , Khương Mộ vẫn ngày ngày ghé qua phòng của Tô Lai và Hạ Sâm Nguyên chơi.
Tô Lai ở trong ký túc xá của Ninh Vũ Lam thấy quen chút nào, ngày nào cũng mong ngóng Khương Mộ đến tìm .
Cùng tâm trạng ngóng chờ Khương Mộ với , còn cả Ninh Vũ Lam.
Cứ bảy, tám giờ tối hằng ngày, cả hai gác hết việc đang , vắt chân ghế ngóng chờ.
Tô Lai thì biểu hiện mặt, khiến hai còn trong phòng cứ trêu rằng trông chẳng khác nào một cô vợ nhỏ đang mong chồng về.
Còn Ninh Vũ Lam giả vờ vẻ đang trầm tư suy nghĩ. Chỉ cần giữ vẻ mặt lạnh tanh thì chẳng ai đoán đang nghĩ gì. Cậu cầm đôi dùi trống trong tay, nhưng ánh mắt cứ thẳng về phía cửa. Cậu lời nào, cũng chẳng ai dám phiền.
Hai còn trong phòng quá quen với trạng thái nghiêm túc, kiệm lời của Ninh Vũ Lam. Sự xuất hiện của Tô Lai khiến họ vui vẻ hơn hẳn. Tuy Tô Lai lắp nhưng tính tình , đến chỉ mang theo sự vui vẻ mà còn kéo theo cả những ghé thăm của Khương Mộ, khiến phòng 308 vốn nặng nề, buồn tẻ bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Phải rằng, phòng 308 chính là phòng ký túc xá nhàm chán nhất trong cả khu. Cả ngày chẳng lấy một tiếng động, hai họ vì sợ Ninh Vũ Lam thấy ồn ào nên cũng dám chuyện lớn tiếng. Mà thật , họ cũng chẳng Ninh Vũ Lam thực sự ghét ồn ào , chỉ là dám hỏi mà thôi.