Khương Mộ bịa chuyện: “Chân hình như tê.”
“Tê chân? Tại ?” Hạ Sâm Nguyên hỏi.
Khương Mộ: “Chắc là lâu quá, dạo dễ tê chân.”
Khương Mộ cảm thấy khổ quá.
Tất cả là tại bà dì , hại cô dùng cả vạn lời dối để che đậy.
Làm con gái thật sự quá khó.
Hạ Sâm Nguyên do dự một chút : “ đỡ .”
Khương Mộ: “Hả?”
“Không chân tê ? Hay để cõng nhé?” Hạ Sâm Nguyên cô, giọng điệu giống như đang đùa.
Khương Mộ vội xua tay: “Không cần, cần, đỡ thôi cũng .”
Có đỡ cũng , như thể từng bước nhỏ hơn.
Hạ Sâm Nguyên đỡ một bên, Tô Lai cũng sáp đỡ bên tay của cô.
Cả Khương Mộ gần như họ khiêng lên, trông như thương nặng, cảnh tượng quả thật chút khoa trương.
May mà đường gặp ai khác, Khương Mộ hú vía trở về ký túc xá an .
Việc đầu tiên cô là nhà vệ sinh kiểm tra.
Khi cô ngoài, Tô Lai chuẩn xong lẩu tự sôi cho cô.
Là vị mà cô vẫn thường thích ăn.
Khương Mộ tâm trạng ăn uống, cô đang nghĩ xem lúc nào tìm Minh Tô thì thích hợp.
Cũng lấy thứ đó .
“Vài ngày nữa là đến buổi khảo hạch sân khấu, hai ý tưởng gì ?” Hạ Sâm Nguyên hiếm khi chủ động nhắc đến chuyện .
Dạo đổi nhiều, đây là thiếu tích cực nhất.
Từ cải biên ca khúc thành công rực rỡ, dường như nếm vị ngọt, lòng chỉ nghĩ đến sân khấu tiếp theo.
Trước , thấy nghiên cứu là vui nhất.
Bây giờ, cảm thấy âm nhạc mới là điều tuyệt vời nhất.
So với âm nhạc, việc nghiên cứu quả thực quá nặng nề. Khi sân khấu chơi đàn guitar, cảm thấy cả như bùng cháy, bên khán giả hò reo ngớt. Cậu tận hưởng sân khấu .
Vốn dĩ lòng hiếu thắng, thua thì cùng lắm là về trường, còn luận văn .
bây giờ, chỉ chiến thắng, đến cuối cùng cùng với hai đồng đội bên cạnh.
Mấy ngày nay hề động đến sách vở, luận văn cũng .
Toàn tâm ý nghĩ về việc sáng tác bài hát mới.
Sự đổi của Hạ Sâm Nguyên, Khương Mộ và Tô Lai đều thấy rõ, trong lòng vô cùng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-282.html.]
Khương Mộ : “Đương nhiên là . Lần sáng tác ca khúc mới, chúng xác định chủ đề . một ý tưởng, để cho hai , cho ý kiến nhé.”
Hạ Sâm Nguyên: “Ừ, .”
Tô Lai đậy nắp ba hộp lẩu tự sôi, kéo ghế cạnh Khương Mộ.
“ một bài hát về ba chúng , chính chúng trong bài hát đó. Bất kể thắng thua , bài hát coi như là món quà dành cho đội của chúng . Sau buổi khảo hạch , nếu thua sẽ đối mặt với việc tan rã, tái tổ hợp. Nếu thắng, cũng nghĩa là đội của chúng sẽ thêm một thành viên mới. Vì , bài hát là độc quyền của ba chúng . Thấy ?”
Đôi mắt Tô Lai lấp lánh: “... thấy .”
Hạ Sâm Nguyên ngừng gật đầu: “Được, ý tưởng .”
Khương Mộ cũng thích ý tưởng của : “Vậy nếu cả hai đều thấy , chúng sẽ chốt chủ đề . Tên bài hát đợi xong lời sẽ nghĩ . Hôm nay mỗi chúng hãy một đoạn lời, về tình yêu âm nhạc của chính , đó cùng thảo luận.”
Ăn xong nồi lẩu, bụng Khương Mộ căng tròn.
Cô dối, thực cô đói chút nào. mặt Tô Lai và Hạ Sâm Nguyên, cô đành ăn hết cả bát lẩu. Ai bảo lúc cô kêu đói c.h.ế.t cơ chứ.
Ăn xong, cô vật ghế, thầm nghĩ: Cái bà dì phiền phức !
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lúc , cửa ký túc xá đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Khương Mộ giật thẳng dậy.
Hạ Sâm Nguyên quen với việc mở cửa, cần Khương Mộ lên tiếng, tự .
Kết quả là ngoài cửa ai.
Thấy ai, Khương Mộ lập tức hiểu , là Minh Tô gõ cửa.
Đây là đang báo cho cô , đồ lấy .
Tốt quá.
Khương Mộ đột ngột dậy, xuống với vẻ mặt kỳ quặc.
“Sao... ?” Tô Lai vứt rác xong, thấy biểu cảm của Khương Mộ, “Lẩu cay quá ? Đau bụng ?”
Khương Mộ miễn cưỡng gật đầu.
Trong lòng Khương Mộ đang ròng, t.h.ả.m quá, thật sự quá thảm.
“Bình thường ăn cay giỏi ?” Hạ Sâm Nguyên cảm thấy hôm nay Khương Mộ chỗ nào cũng kỳ quặc.
“Chắc là hôm nay nên ăn cay.” Khương Mộ một cách cao siêu khó đoán.
Hạ Sâm Nguyên: “...”
“ nhớ chút việc, ngoài một lát, tiện thể ghé siêu thị.”
“Đi siêu thị gì? Đồ ăn vặt trong ký túc xá nhiều đến mức ăn hết .” Hạ Sâm Nguyên nghĩ Khương Mộ mua đồ ăn vặt, vì mỗi siêu thị cô đều mua đồ ăn vặt, nhưng gần đây các nhạc công khác tặng nhiều đồ ăn vặt quá .
Khương Mộ: “Không mua đồ ăn vặt, mua... mua một quyển vở.”
Hạ Sâm Nguyên: “Mua vở gì?”
Khương Mộ nhanh trí bịa chuyện: “Viết nhật ký, ghi cuộc sống ký túc xá tươi của chúng . Sau lấy xem , chắc sẽ vui lắm.”
Cô dứt lời, Tô Lai vui vẻ : “... cũng .”