“Chọn ai là ?” Khương Mộ hỏi.
“Thì đội thua tách để lập đội mới mà, sẽ tạo thành đội ba , các ?”
Nghe câu , ánh mắt Tô Lai liền ảm đạm nhiều. Đội ba , sẽ thế nào đây.
Khương Mộ suy nghĩ một chút: “Khi nào chọn?”
“Chắc là ngày mai. Ngày mai sẽ một buổi họp, các giám khảo cũng sẽ mặt.”
Khương Mộ trong lòng tính toán, gật gật đầu.
“Đại thần Khương, chơi guitar tệ, thời gian chúng so tài một trận nhé?” Diệp Tiệm Vân bỗng nhiên lên .
Khương Mộ khuôn mặt của Diệp Tiệm Vân, nở một nụ , vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên là . Hay là tối nay đến ký túc xá của tớ nhé?”
“ cố ý.” Trước mắt Hạ Sâm Nguyên chỉ là một bóng mờ ảo đang chuyển động. Một bóng trắng lóa, trông là lạ thế nào , nhưng chẳng thể diễn tả cái cảm giác kỳ quặc đó đến từ .
Dường như cái bóng mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, gầy gò.
Chỉ là tâm trí lúc chẳng hề để ở Khương Mộ, mà chỉ cuống cuồng tìm cặp kính của .
Anh nhíu chặt mày, cố gắng diễn đạt cho rõ ràng: “Mỗi khi rõ, thấy khó chịu. Cảm giác thoải mái khiến khó thở, tim cũng đập nhanh hơn.”
Khương Mộ ngạc nhiên: “Vậy ? Nghiêm trọng đến thế cơ ?”
Hạ Sâm Nguyên bắt đầu thấy khó thở. Cảm giác mù mờ mắt khiến vô cùng áp lực.
“Vậy chờ một lát, mặc quần áo .” Khương Mộ ngập ngừng , cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng. Đôi mắt Hạ Sâm Nguyên tiêu cự, trông chẳng khác gì mù, lẽ thấy thật.
Khương Mộ giả vờ động tác cởi khăn tắm ngay mặt , nhưng Hạ Sâm Nguyên cũng chẳng phản ứng gì đặc biệt.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, : “Cậu , mặc đồ.”
Hạ Sâm Nguyên hiểu, rõ ràng cả hai đều là đàn ông, hơn nữa còn chẳng thấy gì, tại Khương Thần mặc quần áo bắt ?
lười nhiều, bèn xoay đưa lưng về phía Khương Mộ.
Khương Mộ cúi đầu dáng , thầm nghĩ, chắc giả vờ nhỉ, nếu thật sự thấy cơ thể trần trụi của cô thì đời nào bình tĩnh thế .
Khương Mộ đồ xong, bèn vỗ nhẹ lưng Hạ Sâm Nguyên.
“Xong .”
Hạ Sâm Nguyên né sang một bên.
“Kính của rơi ở ?”
“ để giường, nhưng lúc tỉnh dậy thì thấy nữa, chắc là rơi ,” Hạ Sâm Nguyên khẽ.
Khương Mộ kéo tay Hạ Sâm Nguyên: “Cậu rõ thì kiểu gì?”
“Ừm, vẫn nhớ chỗ nào đồ vật gì, tự .”
“Vẫn nên để dìu , trong phòng nhạc cụ, dễ vấp lắm.”
Tay cô đặt lên cánh tay Hạ Sâm Nguyên, và ngửi thấy mùi hương đào ngọt ngào ban nãy.
Mùi hương thật sự giống của con trai chút nào. Hạ Sâm Nguyên vô cùng thắc mắc tại một thằng con trai dùng loại sữa tắm .
Khương Mộ dìu đến bên ghế, để xuống bắt đầu tìm kính giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-255.html.]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Rất nhanh đó, cô tìm thấy hộp kính của Hạ Sâm Nguyên gầm giường.
“Tìm thấy .”
Khương Mộ đưa hộp kính cho .
Nghe thấy lời Khương Mộ, Hạ Sâm Nguyên lập tức bật dậy. Trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trông tệ.
Nhận lấy hộp kính, vội vàng lấy đeo lên.
Sau khi tầm phục hồi, Hạ Sâm Nguyên như cá gặp nước.
Anh nắm chặt hộp kính, cuối cùng cũng tìm cảm giác an , Khương Mộ đầy cảm kích.
Khương Mộ hỏi: “Thế nào ? Giờ đỡ hơn ?”
Vì vội vàng tìm kính cho Hạ Sâm Nguyên, tóc cô vẫn còn ướt sũng.
“Ổn , cảm ơn , phiền quá.”
Khương Mộ mỉm : “Không . Mà , lúc nãy thật sự thấy gì luôn ?”
“Ừm, cứ coi lúc kính là mù cũng .”
“Đâu đến mức đó, chắc do học hành chăm chỉ quá nên mắt mới hỏng thôi.”
Hạ Sâm Nguyên giải thích nhiều về chuyện , lấy một đống đồ ăn vặt từ trong vali của đưa cho Khương Mộ: “Cái cho .”
“Đây là gì ? Tiền công tìm kính ?”
“Cũng thể là .”
“Ha ha, cảm ơn nhé.”
Hạ Sâm Nguyên trở bàn học của , lấy một cuốn sách dày và mở .
Anh đến tham gia chương trình nhưng cũng quên việc nghiên cứu học thuật. Anh vẫn còn luận văn , mỗi ngày đều tranh thủ thời gian rảnh để xem tài liệu.
Khương Mộ tò mò ghé đầu qua xem.
“Cậu đang xem gì thế?”
Hạ Sâm Nguyên một tràng danh từ chuyên ngành dài ngoằng khó hiểu khiến Khương Mộ mà tê cả da đầu, lập tức mất hết hứng thú.
cô vẫn lưng Hạ Sâm Nguyên, tựa cằm lên vai giả vờ như đang sách cùng.
Hạ Sâm Nguyên nhịn hỏi: “Cậu thích đào lắm ?”
Khương Mộ ngẩn .
“Đến mức mùi đào, cứ như con gái .”
Khương Mộ đảo mắt.
Quả nhiên, mấy gã trai thẳng cứng như thép giống Hạ Sâm Nguyên chính là khắc tinh của hội xanh.
“Mẹ mua cho đấy, cũng thích lắm, nhưng còn loại nào khác để dùng,” Khương Mộ giải thích qua loa.
Hạ Sâm Nguyên gật đầu: “Ồ, thể dùng của .”
“Sao dùng của ?”