Khương Mộ kê ghế và xếp giày cho ngay ngắn, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tô Tô, đói ?”
Tô Lai lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
“Tớ... ... đói.”
Cậu dứt lời, bụng vang lên tiếng kêu ùng ục.
Khương Mộ xuống bụng , nhịn mà bật : “Ra là Tô Tô cũng dối nha.”
Tô Lai hổ vô cùng, cúi gằm mặt: “Tớ... tớ...”
“Được , đói thì mau xuống ăn , tớ đói đến mức bụng dính lưng đây ,” Khương Mộ kéo tay .
Tô Lai ngoan ngoãn gật đầu, lấy hai hộp lẩu còn mở.
Trong nháy mắt, hương thơm lan tỏa khắp phòng, khí ngập tràn mùi thơm của cà chua và vị cay nồng của bơ Tứ Xuyên.
“Trông vẻ ngon ghê.”
Buổi chiều tập luyện, chuẩn cho buổi biểu diễn, đều chẳng ăn bao nhiêu. Bận rộn đến tận khuya thế , đói chắc chắn là dối, Khương Mộ cảm thấy sắp xỉu tới nơi .
Cô chẳng khách sáo, xuống cắm đầu ăn.
Tô Lai ngây Khương Mộ. Thấy cô ăn uống tự nhiên chút khách khí, thấy vui, khẽ mỉm xuống bên cạnh ăn cùng cô.
Khương Mộ cảm thấy hương vị thật cũng bình thường, nhưng lẽ do quá đói nên ăn đặc biệt ngon miệng. Hai ăn sạch bay cả hộp lớn mà vẫn thấy đủ, bàn bạc một hồi lấy thêm một hộp nữa chia ăn.
Ăn no xong, Khương Mộ ngả , mệt mỏi liệt ghế.
Tô Lai ngắm cô, hiểu vì cảm thấy Khương Mộ đặc biệt xinh .
Từng cử chỉ, hành động của cô đều thể thu hút ánh mắt của .
“Cậu tớ gì?”
Khương Mộ nghỉ ngơi hai phút, ngẩng đầu thẳng dậy thì phát hiện Tô Lai vẫn luôn .
Tô Lai vội dời tầm mắt: “Không... .”
“Rõ ràng là , Tô Tô, trộm tớ.”
Khương Mộ dậy, hai tay đặt lên vai Tô Lai: “Có , trộm tớ ?”
Tô Lai ngượng ngùng cúi đầu né tránh: “Tớ... .”
Khương Mộ: “Tô Tô thành thật nha, mau thừa nhận , thì tớ cù lét đấy.”
Tô Lai: “Đừng... đừng mà.”
Khương Mộ: “Vậy mau , trộm tớ gì?”
Tô Lai chỉ một mực lắc đầu, khúc khích mà .
Khương Mộ vươn tay cù , hai cái, Tô Lai xin tha: “Khương Khương... đừng... đừng mà... nhột quá.”
Tiếng của đứt quãng, thành câu, vốn lắp, giờ càng thêm loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-250.html.]
“Vậy ?” Khương Mộ choàng tay ôm lấy , đặt tay lên cổ .
Tô Lai: “Tớ... tớ thừa nhận.”
Hai rượt đuổi ngã nhào xuống chiếc giường bên cạnh.
Giường của Tô Lai trải chăn bông nên ngã xuống cũng đau.
Khương Mộ thì ngã thẳng lòng Tô Lai.
Tô Lai sững một chút, hai tay đỡ lấy Khương Mộ, nhưng thế nào đặt ngay n.g.ự.c cô.
Khương Mộ cúi đầu tay Tô Lai, mày nhíu , vội vàng lùi .
Tô Lai vẫn kịp phản ứng, cũng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy n.g.ự.c Khương Mộ thật mềm.
Cậu ngập ngừng sờ lên n.g.ự.c , chỉ thấy cứng rắn.
Cậu hoang mang gãi đầu, thấy Khương Mộ ho khan một tiếng: “Nóng quá nhỉ, Tô Tô, tắm ? Cậu thì tớ đấy.”
Sự chú ý của Tô Lai lập tức dời , theo bản năng đáp: “Ờ... ... , tớ... dọn... dẹp một chút.”
“Được thôi.”
Khương Mộ lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ, đó giả vờ như chuyện gì xảy mà phòng tắm.
Tô Lai dậy suy nghĩ, cứ cảm thấy gì đó là lạ, nhưng cụ thể là lạ ở .
Lúc Khương Mộ ngoài, Tô Lai vẫn đang dọn dẹp.
Ở nhà Tô Lai bao giờ việc nhà, nên quét nhà cũng sạch, loay hoay một hồi ngược còn phòng bừa bộn hơn.
Khương Mộ ngoài thì thấy cầm cây chổi buồn rầu giữa phòng.
“Sao ?” Khương Mộ lau tóc hỏi.
Cô mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, vóc dáng, nhưng đôi chân dài trắng lộ một nửa, khiến Tô Lai hoa cả mắt.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Tớ...” Tô Lai thế nào, chút bối rối.
Khương Mộ cúi đầu sàn nhà, gì, cô : “Đừng quét nữa, tắm , sàn nhà bẩn .”
Tô Lai thất vọng đáp: “Ừ.”
Khương Mộ nhận lấy cây chổi từ tay . Tô Lai chạm đầu ngón tay cô, lạnh ẩm ướt.
Tô Lai như điện giật, một luồng điện tê dại chạy dọc trái tim.
Cậu ngập ngừng về phía Khương Mộ.
Làn da cô trắng như lòng trắng trứng gà, đôi môi tựa cánh hoa, phảng phất ánh sáng trong veo, ngọt ngào và quyến rũ như mật ong.
Tô Lai đến thất thần, thở cũng rối loạn.
Khương Mộ khẽ nhướng mày: “Còn chằm chằm tớ nữa là tớ đ.á.n.h đấy nhé.”
Tô Lai lí nhí: “Cậu... .”
Khóe miệng Khương Mộ cong lên, đôi mắt trong veo lấp lánh một thứ ánh sáng rực rỡ: “Đẹp ở ?”