“Anh đến trường tìm ai ?” Cô hỏi.
Thẩm Nghiên dám là đến tìm cô, chớp mắt, giọng chút chột : “Vâng, chị gái học ở đây.”
“Vậy ?” Khương Mộ gật đầu, ánh mắt như như , “Thế theo ?”
“...” Thẩm Nghiên ấp úng, gì.
Khương Mộ cũng khó , cô : “Để cảm ơn giúp, mời ăn cơm nhé.”
Thẩm Nghiên ngẩn : “Thật... thật ạ?”
“Phải, tiện ?”
“Tiện ạ!”
“Vậy thôi, cũng đói .”
Vì buổi chiều tiết dạy, kịp đón Sở Oánh nên cô nhờ dì Lưu đón con bé về . Giờ cô cần vội về nhà, lát nữa gọi điện về báo một tiếng là .
Thẩm Nghiên ngờ thể cùng ăn cơm với nữ thần, tâm trạng kích động căng thẳng.
Trên đường , lợi dụng ưu thế chiều cao, cứ cúi đầu trộm Khương Mộ. Anh nghĩ che giấu kỹ, nhưng thực cô luôn cảm nhận ánh mắt của .
“Anh ăn gì?” Khương Mộ đột ngột dừng , ngẩng đầu .
Ánh mắt nóng rực của Thẩm Nghiên cô bắt gặp, vội vàng cúi đầu, ngượng ngùng : “ , cô ăn gì?”
Khương Mộ suy nghĩ một lát, vẻ đăm chiêu mỉm đầy ẩn ý: “ ăn... .”
Thẩm Nghiên nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt thoáng chút bối rối.
Cô tiếp: “Ý là, trường của món gì ngon ? Nghe đồ ăn ở đại học Minh ngon hơn hẳn các trường khác.”
Thẩm Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Hóa là .
, khi câu lấp lửng của Khương Mộ, cả như một luồng điện chạy dọc sống lưng, nóng bừng lên.
“ cũng rành lắm, khái niệm gì về đồ ăn ngon cả.” Thẩm Nghiên ngại ngùng gãi đầu.
“Bình thường ăn uống qua loa ?”
“Vâng, ăn chỉ để lấp đầy bụng thôi, no là . Thế nên cũng món nào ngon, nào cũng là chị dẫn ăn.” Thẩm Nghiên là sành ăn. Kể cả những món khác khen nức nở, ăn cũng chẳng thấy gì đặc biệt, còn những món khác chê dở, thấy cũng tạm .
“Thảo nào gầy thế,” Khương Mộ .
Thẩm Nghiên lí nhí: “Cô cũng gầy mà.”
Khương Mộ chớp mắt, trông tâm trạng vui vẻ.
“Vậy thì nhé. ăn tôm hùm, coi như ăn cùng thôi. Anh ăn hải sản chứ?”
“Được ạ.” Thẩm Nghiên vội đáp.
“Tốt, chúng thôi. Đi xe của , hôm nay lái xe đến.”
“Vâng.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Anh lặng lẽ ngắm Khương Mộ, trong lòng càng cảm thấy sự cách biệt. thể lừa dối chính , ở bên cô khiến thực sự vui vẻ, mãn nguyện. Cả đời , từng vui đến thế, cả trái tim như đang reo vui nhảy múa, từng tế bào trong cơ thể đều đang hưng phấn gào thét.
Anh thích cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-23.html.]
Bất kể cô là ai.
Anh yêu cô từ cái đầu tiên.
Xe của Khương Mộ là một chiếc BMW màu trắng trị giá hơn hai triệu tệ. Dù Thẩm Nghiên sành về xe cộ nhưng cũng chút hiểu , chiếc xe hề rẻ.
Lúc chuẩn lên xe, chút chần chừ. Anh nên gần Khương Mộ . Anh và cô dường như chẳng hề tương xứng.
Thẩm Nghiên cứ bên ngoài, mãi chịu lên xe, cho đến khi Khương Mộ gọi tên : “Thẩm Nghiên.”
Anh bao giờ thấy tên dễ đến .
Phải chi ngày nào cũng cô gọi tên thì mấy.
Một ý nghĩ như chợt lóe lên trong đầu Thẩm Nghiên. Cuối cùng, vẫn kéo cửa xe .
Vừa lên xe, Khương Mộ chằm chằm, khiến tim đập loạn nhịp.
“Sao ạ?” Thẩm Nghiên dám thẳng mắt cô.
Khương Mộ mỉm , khóe môi cong lên một đường cong quyến rũ, đột nhiên nhoài về phía .
Trái tim Thẩm Nghiên như nhảy khỏi lồng ngực.
Gương mặt Khương Mộ chỉ cách môi một centimet, chỉ cần khẽ nhích tới là thể hôn lên môi cô. Ý nghĩ nảy , ngón tay bắt đầu run rẩy.
“Phải thắt dây an chứ.” Giọng dịu dàng của Khương Mộ vang lên bên tai .
Mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng.
“Để giúp nhé.”
Khương Mộ kéo dây an , đang định cài thì đột ngột sang .
Hai mặt đối mặt, ở một cách cực gần.
Thẩm Nghiên nín thở.
Khương Mộ nghi hoặc : “Anh nóng lắm ?”
Thẩm Nghiên khẽ lắc đầu.
“Mặt đỏ quá .”
Khương Mộ chớp chớp đôi mắt to tròn, long lanh ngấn nước, Thẩm Nghiên cảm thấy sắp chìm đắm trong đó.
“...”
Khương Mộ đột nhiên bật , đó cài dây an , “Anh căng thẳng thế gì, chẳng lẽ sợ ăn thịt ?”
Thẩm Nghiên vội vàng lắc đầu.
“Yên tâm, yêu quái ăn thịt .”
“Cô là thiên thần giáng thế trong hình hài ác quỷ,” Thẩm Nghiên buột miệng.
Khương Mộ vươn tay, nhẹ nhàng búng trán một cái.
“Đừng linh tinh.”