Lúc xong chỉ thấy thật vô vị. bây giờ mới , chuyện hề giống như nghĩ. Nụ hôn của và Khương Mộ khác với những gì họ miêu tả. Anh thậm chí còn cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể, một cảm giác khoái lạc thể ngăn cản. Và nhanh chóng học tinh túy từ đó. Giống như đang nếm một món đồ ngọt ngon nhất, dù khó thở cũng ai dừng .
Khương Mộ cũng ngạc nhiên, Tạ Tinh Nhiên còn “ngon miệng” hơn cô tưởng nhiều. Trên thoang thoảng một mùi hương thanh mát, rõ là mùi gì, nhưng khiến mê mẩn. Chỉ riêng mùi hương thôi cũng đủ khiến Khương Mộ ôm hôn mãi thôi. Mặc cho đời Tạ Tinh Nhiên lạnh lùng kiêu ngạo, trong mắt dung nổi hạt cát nào , giờ phút vì cô mà nhiễm đầy d.ụ.c vọng.
Sự thỏa mãn trong lòng Khương Mộ còn lớn hơn cả khoái cảm thể xác. Cô ngắm gương mặt Tạ Tinh Nhiên, kìm mà nhiều hơn từ .
Cuối cùng, hai cũng tách , cả hai đều thở hổn hển.
Khương Mộ trai mặt, cong môi .
“Anh c.ắ.n em đau.”
Một tia lửa nóng bỏng lóe lên trong mắt Tạ Tinh Nhiên.
“Xin .” Giọng chút hoảng loạn.
Khương Mộ bất mãn: “Anh chỉ xin thôi ? Hôn cũng hôn , xin thì ích gì?”
Tạ Tinh Nhiên , đành đưa tay đặt lên môi cô, lòng bàn tay dịu dàng xoa nhẹ.
Khương Mộ bật . Tạ Tinh Nhiên ngây thơ quá , chẳng lẽ nghĩ sờ môi là thể hết đau ?
Hành động trẻ con ngô nghê của Tạ Tinh Nhiên khiến cô vui vẻ. Cô thầm nghĩ, cũng thể đòi hỏi ở quá cao . Nếu cô là “cao thủ” thì chủ động một chút, dẫn dắt đúng đường chứ. Đã tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, ăn thịt thì đưa đến tận miệng, như mới gọi là công đức vô lượng.
Khương Mộ nghĩ hôn lên khóe môi .
“Tạ Tinh Nhiên, hôm nay là sinh nhật em.”
“Ừ.” Tạ Tinh Nhiên đ.á.n.h mất vẻ lạnh lùng thường ngày ở trường.
“Vậy quà cho em ?”
Tạ Tinh Nhiên ngập ngừng: “Không .”
“Vậy em xin một món quà ?”
Tạ Tinh Nhiên suy nghĩ một lát: “Em .”
Anh nhíu mày cô.
Khương Mộ ghé tai thì thầm một câu. Vừa dứt lời, tai đỏ bừng. Anh hít một thật sâu mới miễn cưỡng trấn tĩnh . Anh dời mắt , dám thẳng Khương Mộ.
“Anh trốn cái gì, chẳng xem hết ?” Khương Mộ .
Hơi thở của Tạ Tinh Nhiên trở nên dồn dập, đầu óc chút choáng váng. Anh theo bản năng phản bác: “Anh .”
Khương Mộ chỉ , vạch trần .
mặt Tạ Tinh Nhiên càng đỏ hơn.
“Tạ Tinh Nhiên, xem ảnh của em ?” Khương Mộ từ từ tiến gần, vòng tay lưng ôm lấy .
Giọng cô đầy mê hoặc.
Tạ Tinh Nhiên còn cách nào giữ bình tĩnh. Thiên thần nhỏ màu trắng trong lòng đang gào thét khản cổ, kêu gọi tỉnh . ác quỷ màu đen từng bước kéo về phía cái gọi là thiên đường mỹ diệu.
Tạ Tinh Nhiên nghĩ đến những tấm ảnh, đến những giấc mơ, và tự chủ mà theo con quỷ nhỏ màu đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-189.html.]
“Tạ Tinh Nhiên, em .”
Tạ Tinh Nhiên nín thở.
“Không.” Giọng Tạ Tinh Nhiên khàn đặc, đang cố gắng chống cự cuối.
Khương Mộ , dùng sức xoay , xổm xuống mặt.
“Tạ Tinh Nhiên, em vững, chân đau quá.”
Cứ như , dù Tạ Tinh Nhiên cúi đầu cũng thể thấy Khương Mộ. Cô ngẩng đầu lên, tựa như một yêu tinh, đôi môi như cánh hoa tươi tắn ẩm ướt, khuôn mặt trắng nõn mê tỏa sức hút c.h.ế.t . Cơ thể cô như một tác phẩm nghệ thuật còn dang dở, chờ đến để tiếp tục sáng tác.
Cô cứ thế .
“Bế em lên.” Khương Mộ khẽ .
Tạ Tinh Nhiên chút khó đối diện với một Khương Mộ như thế , nhưng vẫn theo.
Khương Mộ bảo đặt lên giường. Tạ Tinh Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn lời cô.
Đặt cô xuống xong, Tạ Tinh Nhiên ngoan ngoãn ở mép giường.
Khương Mộ , cô đưa tay , Tạ Tinh Nhiên theo phản xạ né , nhưng trốn . Rất nhanh, Khương Mộ choàng tay qua cổ.
Cô ghé tai : “Quà của em ?”
Cơ thể Tạ Tinh Nhiên khẽ run lên.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Anh định thì Khương Mộ với giọng nghiêm túc: “Hôm nay là sinh nhật em, lời em.”
Tạ Tinh Nhiên: “...”
Anh từ chối cũng đồng ý.
“Anh ?” Khương Mộ nhướng mày.
Tạ Tinh Nhiên: “Rốt cuộc em gì?”
Khương Mộ khúc khích : “Anh mà, em cho đó.”
Tạ Tinh Nhiên: “Em...”
Anh ngập ngừng, Khương Mộ chỉ .
Tạ Tinh Nhiên: “Em nên đặt tâm trí việc học hành.”
“Vậy còn ? Tâm trí đặt việc học ? Không một chút nào đặt ở em ? Mỗi tối chờ ảnh của em đến mức ngủ ?”
Giọng điệu ngây thơ của cô và hành động lúc tạo thành một sự tương phản mãnh liệt. Giây phút , Tạ Tinh Nhiên suýt nữa thì quên cả thở. Anh gì đó để phản bác Khương Mộ, nhưng thốt nên lời.
Khương Mộ : “Rõ ràng là để tâm đến em mà.”
Tạ Tinh Nhiên mặt .
“Anh xem, chỉ trốn tránh. từ bây giờ, trốn nữa .”