Cả hai nhắn qua nhắn vài câu bâng quơ, thời gian dần trôi, Tạ Tử Kỳ cũng bắt đầu thấm mệt, nhưng vẫn luyến tiếc đặt điện thoại xuống. Ôm khư khư chiếc điện thoại, lòng mải mê nghĩ về cuộc trò chuyện với Khương Mộ hôm nay.
Chẳng từ lúc nào, Tạ Tử Kỳ .
Khương Mộ chơi game xong, thấy Tạ Tử Kỳ trả lời nữa thì đoán là ngủ, cô cũng chẳng bận tâm mà sang trò chuyện với Ách Phỉ.
Hôm nay hai chơi tới khuya, vì ngày mai cả hai đều học. Đặc biệt là Khương Mộ, học sinh lớp mười hai cuối cấp, buổi sáng còn tiết tự học, đến bảy giờ dậy.
May mà bây giờ vẫn còn trẻ, nền da vẫn còn nên Khương Mộ chẳng cần lo lắng chuyện thức đêm sẽ quầng thâm bọng mắt. Kể cả thức trắng đêm thì hôm vẫn xinh rạng ngời như thường.
mười hai giờ, Khương Mộ nhắn cho Ách Phỉ: “Anh ơi, cũng muộn , em nghỉ đây, mai còn học nữa.”
Ách Phỉ hỏi: “Em đang học lớp mười hai ?”
Khương Mộ đáp: “Vâng, đúng ạ.”
“Lớp mười hai áp lực lớn lắm mà, em vẫn thời gian chơi game mỗi ngày ?” Ách Phỉ giọng ngoan ngoãn mềm mại của cô, theo bản năng cho rằng cô là một cô học trò ngoan.
“Em xong bài tập, sách mới chơi mà.” Khương Mộ mở miệng mang theo chút tủi .
Ách Phỉ bất giác cong môi , dùng giọng điệu dịu dàng nhất thể : “Được , chỉ lo em lơ là việc học thôi.”
Khương Mộ: “Em ạ.”
Ách Phỉ: “Vậy thì .”
Khương Mộ: “Vậy em thoát game đây, ngày mai chắc chơi cùng , mấy hôm nữa em kỳ thi tháng ạ.”
Ách Phỉ khựng một chút: “Trước kỳ thi tháng em chơi game ?”
Khương Mộ: “Vâng ạ.”
Ách Phỉ: “Được thôi, đợi em thi xong chúng chơi cùng .”
Khương Mộ đáp “”, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Anh ơi, hôm nay chúng chơi bao nhiêu ván nhỉ, xem , để em chuyển tiền cho .”
Hai chơi hơn ba tiếng, mỗi ván đều kết thúc khá nhanh, cho nên ít nhất cũng tám ván.
Ách Phỉ tính phí 25 tệ một ván, là kiếm hơn hai trăm tệ.
nghĩ ngợi một lát : “Cũng nhiều lắm, em đưa một trăm tệ là .”
Khóe môi Khương Mộ nhếch lên, đáy mắt thoáng qua một tia ranh mãnh, nhưng miệng tỏ vẻ do dự: “Mới một trăm tệ thôi ạ? Có ít ?”
Ách Phỉ : “Không , hứa giảm giá cho em mà.”
Khương Mộ : “Cảm ơn , quá .”
Tuy cô chẳng cần khác tiết kiệm tiền cho , nhưng nếu đàn ông cứ một hai đòi tính thiếu cho cô thì cô cũng cần khách sáo gì.
Sau khi thoát game, Khương Mộ rửa mặt, chải mái tóc mới lên giường .
Thời gian còn sớm, nhưng cô vội ngủ ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-162.html.]
lúc , Ách Phỉ gửi qua một tin nhắn thoại.
Khương Mộ nhấn , chất giọng trong trẻo dịu dàng của Ách Phỉ liền vang lên từ điện thoại.
“Ngủ ngon nhé.”
Khương Mộ trả lời: “Vâng ạ, cũng ngủ ngon.”
Cô canh đúng thời gian, mười phút liền nhắn tin cho Ách Phỉ, than rằng ngủ .
Nhận tin nhắn, Ách Phỉ định nhắm mắt ngủ suy nghĩ một chút, chủ động đề nghị kể chuyện khi ngủ cho Khương Mộ .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lần gần nhất chuyện là với bạn gái cũ của .
Hiện tại đang độc , bạn gái cũng chỉ mới là chuyện của vài tháng . Anh từng hẹn hò với nhiều cô gái, nhưng mối tình đó kéo dài khá lâu, hơn ba tháng. Lý do chia tay cũng liên quan đến việc bạn chơi game thuê.
Bạn gái cũ của ban đầu còn sẽ can thiệp, nhưng đó gây sự, cho công việc nữa. Ách Phỉ cảm thấy thật vô vị nên đề nghị chia tay. Mấy hôm cô còn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của .
Lúc kể chuyện cho Khương Mộ, Ách Phỉ hề nghĩ đến bạn gái cũ.
Giọng kể của cực kỳ dịu dàng, đa tình quyến rũ, là kiểu giọng cưng chiều khiến “mang thai qua lỗ tai”.
Khương Mộ vốn là mê giọng , nếu chẳng thích chuyện đến .
Mấy ngày nay cô tìm vài bạn chơi game thuê, nhưng chẳng ai giọng hơn Ách Phỉ.
Hơn nữa, cách gần, tiện tay.
Cô còn gặp mặt xem ngoài đời trông như thế nào, xứng với giọng trời cho .
Sáng hôm , Khương Mộ thức dậy, mặc nguyên bộ đồ ngủ xuống ăn sáng. Cô chụp một tấm ảnh bữa sáng gửi cho Ách Phỉ, kèm theo một lời chào buổi sáng.
Bữa sáng mà cô giúp việc chuẩn thịnh soạn, hoành thánh nhỏ, bánh bao thịt, còn cả tào phớ và quẩy. Khương Mộ ăn cùng bà ngoại.
Ăn sáng xong, Khương Mộ liền đến trường.
Lúc bước khu giảng đường, cô chạm mặt Tạ Tinh Nhiên.
Khương Mộ liếc vài , đúng lúc Tạ Tinh Nhiên cũng .
Cậu vẫn còn nhớ Khương Mộ chính là cô gái tối qua.
ánh mắt của Tạ Tinh Nhiên nhanh dời , chân dài sải bước nhanh, chẳng mấy chốc lên phía .
lúc , Khương Mộ bỗng gọi tên .
Cô đầu , là Triệu Diệp.
Triệu Diệp mặc một bộ đồ bóng rổ, tay ôm quả bóng, vẻ mặt kinh ngạc cô.
Vẻ mặt Khương Mộ đổi, mỉm : “Là .”