Nữ Vương Trà Xanh - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-10-18 02:09:44
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô chớp chớp mắt, : “Sao đến đây?”

Bạch Tuyết mím môi, tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt lạnh lùng dán chặt mặt Khương Mộ: “Không đến ?”

Khương Mộ lắc đầu, chủ động ôm lấy : “Không .”

Hành động chủ động của Khương Mộ khiến vẻ mặt Bạch Tuyết dịu nhiều, giọng của cũng trở nên ấm áp hơn: “Anh tối sẽ đến, em đang đợi ?”

Khương Mộ ngạc nhiên mở to mắt: “Anh khi nào?”

Bạch Tuyết nhíu mày.

Khương Mộ bỗng bật : “Lừa đấy, em , em mà. Anh mười một giờ sẽ đến tìm em, đúng ?”

Bạch Tuyết chút bất lực cô.

Khương Mộ : “Em thông minh thế , đương nhiên là . Anh lén hiệu mười một với em mà.”

Bạch Tuyết đưa tay véo nhẹ mũi cô, cô đầy cưng chiều.

“Biết còn trêu.”

“Em chỉ chọc một chút thôi.” Khương Mộ rạng rỡ, đôi mắt trong veo xinh thẳng , “Ai bảo cứ lén lút đến thế gì. Anh sợ phát hiện ?”

Bạch Tuyết thản nhiên hỏi : “Em sợ ?”

Khương Mộ lắc đầu: “Em mới sợ.”

Bạch Tuyết định ôm cô thì Khương Mộ tiếp: “Nếu phát hiện, em sẽ là Bạch Tuyết quyến rũ em.”

“Em mồi chài .”

Khương Mộ gật đầu: “ thế, nửa đêm nửa hôm em gõ cửa phòng còn gì.”

“Rồi đó... em gì?”

Khương Mộ mím môi: “Sau đó... em quyến rũ .”

Bạch Tuyết chớp mắt, bất ngờ hôn lên môi cô một cái. Rồi ôm lấy eo cô, rải những nụ hôn vụn vặt vành tai cô, thì thầm: “Anh quyến rũ em thế ... là thế ?”

Giọng Bạch Tuyết vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng những nụ hôn đặt lên Khương Mộ bỏng rẫy và cuồng nhiệt.

“Bạch Tuyết...” Giọng Khương Mộ nhỏ dần, mềm nhũn như còn chút sức lực.

Cô khẽ ôm lấy cánh tay , hờn dỗi: “Sao như chứ...”

Bạch Tuyết đáp: “Không em quyến rũ em ? Anh chỉ đang chứng thực lời em thôi.”

“Anh...” Lời còn dứt Bạch Tuyết nuốt trọn trong một nụ hôn sâu. Một lúc lâu , cô vẫn chẳng thể thốt nên lời.

Đến khi Bạch Tuyết chịu buông tha, Khương Mộ mặt đỏ bừng, thở dốc nép lồng n.g.ự.c .

Bạch Tuyết vẫn quên chuyện ban nãy, cúi xuống, thì thầm bên tai cô: “Như tính là quyến rũ em ?”

Khương Mộ vội vàng lắc đầu quầy quậy: “Chưa, tính.”

“Vậy là ai quyến rũ ai?” Bạch Tuyết khẽ .

Khương Mộ lí nhí trong miệng: “Là... là em quyến rũ .”

Bạch Tuyết áp sát cô, dịu dàng hôn nhẹ lên má cô một cái đầy mật. Khương Mộ còn kịp đỏ mặt ngượng ngùng thì hỏi tiếp: “Ồ, em quyến rũ như thế nào?”

Khương Mộ ngẩn : “Hả?”

Bạch Tuyết đẩy nhẹ cô , lùi một chút: “Bắt đầu .”

Anh thu vẻ dịu dàng, gương mặt lạnh tanh trở về với dáng vẻ thờ ơ, xa cách thường ngày.

Khương Mộ ngập ngừng: “Cái... cái gì cơ?”

Bạch Tuyết liếc cô một cái, thấy bộ dạng ngơ ngác của cô thì khẽ nhíu mày.

Như chậm mất nửa nhịp, Khương Mộ cuối cùng cũng hiểu : “Anh em quyến rũ á?”

Một tia khác thường thoáng qua trong đáy mắt Bạch Tuyết, nhanh đến mức khó mà nhận .

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Khương Mộ vòng tay ôm lấy : “Giống như ban nãy ?”

đợi Bạch Tuyết trả lời, tự bắt chước y hệt, đem tất cả những gì với cô lặp .

Động tác của cô tuy phần vụng về, nhưng chẳng hiểu , mỗi một biểu cảm, mỗi một cử chỉ của cô đều mang một sức hấp dẫn c.h.ế.t , khiến tài nào kháng cự.

Hồi lâu , d.ụ.c vọng trong Bạch Tuyết Khương Mộ khơi dậy. Ngay lúc nghĩ cô sẽ tiến thêm một bước nữa thì Khương Mộ đột nhiên dừng . Cô mỉm , cất giọng mềm mại ngây thơ hỏi: “Anh thấy ? Có phản ứng gì ?”

Khương Mộ dùng cái giọng điệu , thẳng thắn hỏi một vấn đề nhạy cảm như .

Bạch Tuyết nhất thời trả lời , thậm chí còn chẳng nên trả lời .

Thấy im lặng, Khương Mộ nhíu mày, chút thất vọng: “Xem là em , chẳng em quyến rũ chút nào cả.”

Vẻ mặt Bạch Tuyết thoáng chút gượng gạo, liếc xuống bụng của .

Không đang nghĩ gì, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng hờ hững : “Không .”

Khương Mộ thầm trong bụng, nhưng mặt tỏ tủi , ấm ức: “Vậy... em thử nữa ?”

Bạch Tuyết khựng , gật đầu: “Được.”

Thấy Bạch Tuyết vờ vịt y như thật, Khương Mộ thầm nghĩ, xem tung chiêu độc thôi. Ít nhất cũng khiến tài nào giả vờ nữa.

Khương Mộ rúc Bạch Tuyết, đôi mắt của cô như ẩn chứa bao lời, ngây thơ quyến rũ.

Chỉ một ánh mắt cũng đủ để câu lấy hồn phách của Bạch Tuyết.

Tâm trí bất giác cô dẫn dắt. Mỗi một hành động của cô đều khiến lòng xao động, ngay cả trái tim cũng tê dại, ngứa ngáy, khó mà kìm nén.

Anh suýt chút nữa nhịn .

Đôi tay Khương Mộ chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của Bạch Tuyết. Mỗi cởi một chiếc, cô hôn lên một điểm mẫn cảm . Đến chiếc cúc cuối cùng, Khương Mộ ngước lên gương mặt ửng đỏ của Bạch Tuyết, đặt một nụ hôn lên cơ bụng trần của .

Hơi thở Bạch Tuyết cứng , yết hầu trượt lên xuống, ánh mắt Khương Mộ dường như tan rã trong giây lát.

Khương Mộ khẽ lè lưỡi, đầu lưỡi hồng phấn ươn ướt đầy mê hoặc.

Đầu óc Bạch Tuyết chút hỗn loạn. Dường như nghĩ đến chuyện sắp xảy , còn cách nào kiểm soát cơ thể nữa.

Một nơi nào đó cơ thể bất giác run lên hai nhịp.

Bạch Tuyết trơ mắt Khương Mộ cởi áo thể một lời, cũng bất kỳ hành động nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-128.html.]

Anh cảm nhận sự ẩm ướt lướt qua bụng, một đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy , đặt lưng.

Khương Mộ khẽ c.ắ.n môi Bạch Tuyết, thì thầm: “Anh thích như ?”

Một giọng vang lên trong đầu Bạch Tuyết: “Đâu chỉ là thích.”

Anh sắp phát điên .

Sáng hôm , Khương Mộ mơ màng tỉnh dậy, thấy tiếng gọi ngoài cửa: “Khương Mộ, vẫn dậy ?”

Khương Mộ từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy ê ẩm đau nhức, đặc biệt là phần đùi và đầu gối.

Cô chớp mắt, và nhanh chóng cảm nhận một cánh tay đang đặt eo .

Cô mở to mắt sang, Bạch Tuyết đang ôm cô ngủ. Anh nghiêng , một tay chống đầu cô, ánh mắt trong veo, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Anh...”

Khương Mộ nhớ chuyện xảy tối qua.

Cô và Bạch Tuyết chuyện đó.

Lần là triền miên cả một đêm, đến cuối cùng cô mệt lả lúc nào , cũng chẳng chuyện kết thúc khi nào.

Bạch Tuyết, trong trí nhớ, hề mảnh mai như vẻ bề ngoài, ngược còn khỏe.

Tuy eo Bạch Tuyết cũng thon, nhưng hề cô thất vọng chút nào.

Khương Mộ nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rát. Cô mấp máy môi, khó khăn cất lời: “Sao còn ?”

Lát nữa định rời bằng cách nào đây?

Khương Mộ thấy đau đầu.

Bạch Tuyết dường như chẳng hề lo lắng.

Người ngoài cửa là Dương Chanh đang gọi cô.

Dương Chanh vẫn còn nhớ chiếc bánh kem tối qua để dành cho Khương Mộ. Để cả đêm , sáng nay ăn chắc chắn sẽ hỏng. Anh dậy từ sớm, chờ đến tận chín giờ mà vẫn thấy Khương Mộ xuống lầu.

Anh nghĩ ngợi một lúc, quyết định lên gõ cửa phòng cô.

Dương Chanh vẫn đang gọi ngoài cửa, Khương Mộ đành lên tiếng trả lời.

“Có chuyện gì ? Tớ khó chịu, ngủ thêm một lát.”

Dương Chanh dừng , lo lắng hỏi: “Tớ gì, nhưng khỏe ở ?”

Khương Mộ hạ giọng: “Hơi đau đầu, chắc là cảm , ngủ thêm chút là khỏi thôi.”

Giọng cô quả thật bình thường, khàn khàn như cảm, nên Dương Chanh tin ngay chút nghi ngờ.

“Vậy ngủ thêm . Có đói ?”

Khương Mộ đáp: “Không đói.”

Khương Mộ thầm nghĩ, Dương Chanh tuy là trai thẳng nhưng ít cũng câu “uống nhiều nước ấm ”.

Ai ngờ câu tiếp theo của Dương Chanh là: “Vậy để tớ rót cho một ly nước ấm nhé.”

Khương Mộ: “...”

“Không cần , cảm ơn .”

Dương Chanh đành : “Thôi .”

Nghe tiếng bước chân Dương Chanh rời , Khương Mộ mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Tuyết bên cạnh ôm chặt lấy cô, đè cô xuống .

Khương Mộ vội vàng xin tha: “Ưm... em buồn ngủ quá... mệt... đau...”

Bạch Tuyết nhíu mày: “Đau ở ?”

Khương Mộ cúi mắt , Bạch Tuyết liền hiểu .

Anh nghiêm túc: “Để xoa bóp cho em.”

Nói , duỗi tay đặt chân Khương Mộ lên đùi , để cô tựa gối dậy.

Khương Mộ ngượng ngùng: “Không cần ...”

“Đừng lộn xộn.” Bạch Tuyết vỗ nhẹ đầu cô, “Ngồi yên nào.”

Kỹ thuật mát-xa của Bạch Tuyết chuyên nghiệp, ấn dễ chịu, từ đùi xuống bắp chân, cả bàn chân cũng xoa bóp cẩn thận. Khương Mộ nhột, giữa chừng nhịn mấy , còn luôn rụt chân .

Tuy Bạch Tuyết vẫn giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô, nhưng cô vẫn ngừng cựa quậy. Đặc biệt mấy , chân cô vô tình chạm giữa hai chân của .

Lần đầu tiên, Khương Mộ liếc mắt lên vờ như gì xảy , Bạch Tuyết cũng chỉ khựng một chút. Lần thứ hai, ánh mắt Khương Mộ lóe lên, lực tay của Bạch Tuyết vô tình kiểm soát , ấn mạnh hơn một chút khiến Khương Mộ kêu lên một tiếng. Cô ngẩng đầu , thấy mắt như lửa cháy.

Lần thứ ba, Khương Mộ vội cúi đầu xin : “Xin... xin , em cố ý.”

Bạch Tuyết gì, chỉ hỏi: “Đỡ đau ?”

Khương Mộ ngoan ngoãn đáp: “Đỡ ạ.”

Bạch Tuyết gật đầu: “Ừm, rửa mặt , về đây.”

Khương Mộ nhỏ giọng hỏi: “Anh giận ?”

Bạch Tuyết bất đắc dĩ: “Không .”

Sao thể giận chứ, chỉ là... cần về phòng tắm nước lạnh thôi.

những lời .

Khương Mộ đương nhiên suy nghĩ của Bạch Tuyết, nhưng giả vờ hiểu, thất vọng : “Vậy mà đột nhiên đòi .”

Bạch Tuyết đưa tay kéo cô lòng, nhỏ giọng dỗ dành: “Lát nữa sang tìm em, cũng muộn .”

Khương Mộ nghĩ một lúc đáp: “Vâng.”

Thấy cô ngoan ngoãn, lòng Bạch Tuyết mềm nhũn, ôm cô chặt hơn một chút.

Khương Mộ níu lấy tay áo : “Hôn em.”

Bạch Tuyết cô với ánh mắt sáng rực. Hồi lâu , trịnh trọng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Khương Mộ ngờ Bạch Tuyết trèo thẳng từ ban công phòng cô về phòng .

 

Loading...