Bạch Tuyết đành gọi tên cô để trấn an.
“Anh đừng gọi tên em! Em thấy , em thích nữa! Nếu cho rằng em giả dối với , còn tìm em gì, còn ôm em gì?” Khương Mộ oán hận , nước mắt dần ngừng rơi, giọng điệu cũng lạnh .
“Anh thấy Ngô Trạch Dã hôn em.”
Khương Mộ cau mày: “Anh thấy hôn em thì cho là em thích ? Thế khác hôn , em cũng nên nghĩ là thích ?”
Bạch Tuyết vội giải thích: “Anh ý đó.”
Khương Mộ xua tay, cắt ngang lời : “Anh cần nữa, em . Trong lòng định sẵn em là thế nào , em gì cũng vô dụng thôi. Sau xin hãy tránh xa em một chút.”
Sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệch, sự lạnh lùng của Khương Mộ khiến hoảng hốt.
“Hôm nay em thích , cứ coi như từng thấy .” Khương Mộ mặt , nữa, “Sau em cũng sẽ .”
Bạch Tuyết vội nắm lấy cổ tay cô: “Em là ý gì?”
“Nghĩa đen mặt chữ thôi. Bạch Tuyết, em thích , tin. Vậy thì lời tỏ tình của , em cũng cần tin, đúng ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Khương Mộ vốn luôn mềm mỏng dịu dàng, nhưng đêm nay bộc lộ một mặt kiên quyết và lạnh lùng đến lạ. Vẻ mặt khiến Bạch Tuyết kinh ngạc, cũng một cái mới về cô.
Có lẽ, thật sự từng hiểu rõ Khương Mộ.
dù cô tỏ cứng rắn thế nào, vẫn thấy sự yếu đuối và đau khổ ẩn đó. Những giọt nước mắt ban nãy là giả.
Là tổn thương cô.
Làm cô đến đau lòng như , để bây giờ mới nhẫn tâm đuổi .
Anh chắc, nếu hôm nay bước , hai họ sẽ thật sự chấm dứt.
Bạch Tuyết cố chấp nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Em thể tin .”
“Không cần.” Khương Mộ giãy giụa, thậm chí còn đá Bạch Tuyết.
“Anh thích em, mặc kệ em thích .” Bạch Tuyết né tránh, ngược còn từng bước ép sát cô.
Khương Mộ lùi mãi còn đường lui, Bạch Tuyết dồn góc tường.
“Anh...” Khương Mộ kịp hết câu đôi môi của Bạch Tuyết chặn .
Nụ hôn nồng cháy hơn hẳn , khi thì dịu dàng, lúc mạnh bạo. Khương Mộ đẩy thế nào cũng , chỉ cảm thấy bờ môi Bạch Tuyết nóng bỏng mềm mại. Trên thoang thoảng mùi hương tuyết tùng, mang cảm giác thật an lòng.
Không qua bao lâu, Khương Mộ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, đôi môi cũng sưng đỏ.
“Tại chứ?” Khương Mộ ngơ ngác Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết dịu dàng : “Xin , nên nghi ngờ em.”
Khương Mộ sững , vành mắt đỏ lên. Cô c.ắ.n môi: “Xin thì ích gì chứ? Em để ý đến nữa.”
“Đừng .” Bạch Tuyết ôm chặt lấy Khương Mộ, thủ thỉ bằng giọng trầm ấm.
Ánh mắt Khương Mộ khẽ đổi, một tia đắc ý lóe lên vụt tắt.
Bạch Tuyết ghì cô lòng, cúi xuống tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hít hà mùi hương vương tóc. Trái tim dường như đến lúc mới dần buông lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-121.html.]
Cảm giác đau đớn và lo âu cũng từ từ tan biến.
Chỉ cần Khương Mộ ở bên cạnh, thứ đều còn quan trọng.
Kể cả khi cô lừa dối chăng nữa, cũng thể mất cô .
Càng thể chịu đựng việc cô ghét .
“Xin , xin , xin ...” Bạch Tuyết lặp lặp , mỗi đặt một nụ hôn lên trán Khương Mộ.
Khương Mộ từ từ ngẩng đầu, đối diện với Bạch Tuyết.
“Anh hãy tin em, em thật sự chỉ những lời đó với một thôi.” Ánh mắt Khương Mộ chân thành mà nghiêm túc, “Em thích .”
Cô cũng dối.
Ở thế giới , cô đúng là chỉ lời thích với một Bạch Tuyết.
Thế thì tính là lừa .
Khương Mộ lý mạnh dạn, Bạch Tuyết với ánh mắt vô cùng quang minh chính đại.
Trên gương mặt Bạch Tuyết nở một nụ hiếm thấy, tựa như cơn gió xuân thổi đến, rơi rụng những đóa hoa lê. Cánh hoa trắng muốt bay lượn đầy trời, còn Bạch Tuyết thì như vị tiên nhân bước từ rừng hoa , khiến bất giác mà rung động.
Khương Mộ nhón chân, chủ động trao một nụ hôn.
“Anh là nhất.”
Bạch Tuyết bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc .
Anh thậm chí còn cảm thấy, đời gặp Khương Mộ chính là may mắn lớn nhất của .
Chính cô cho cảm nhận cảm giác an ủi tâm hồn từng .
Trước , luôn cảm thấy trái tim lạnh lẽo, tình cảm cũng đóng băng.
Khương Mộ sưởi ấm tất cả.
Khương Mộ hôn Bạch Tuyết một cái, vươn chiếc lưỡi hồng xinh, l.i.ế.m nhẹ khóe môi .
“Bạch Tuyết vị ngọt, em thích nhất.”
Ánh mắt Bạch Tuyết trở nên sâu thẳm và nóng rực. Anh đôi môi ươn ướt trong veo của Khương Mộ, yết hầu bất giác chuyển động.
Đôi môi Khương Mộ khẽ hé mở, chiếc lưỡi đáng yêu mà ngon miệng dường như đang quyến rũ .
Bạch Tuyết cuối cùng kìm lòng, cúi xuống ngậm lấy cánh môi khiêu khích .
“Hương vị của em, cũng thích.”
Sau mấy hôn môi triền miên, Khương Mộ cảm thấy chân mềm nhũn, một luồng nhiệt ngứa ngáy chạy dọc từ n.g.ự.c xuống bụng . Cô còn chút sức lực nào, hai tay lười biếng choàng qua cổ Bạch Tuyết.
Nếu Bạch Tuyết đang ôm eo đỡ lấy, e là cô vững.
Chẳng tự lúc nào, cả hai ngã ghế sô pha. Khương Mộ chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm, trong lúc giãy giụa, dây lưng tuột .
Nửa giờ , Khương Mộ mặt đỏ bừng, ngã lòng Bạch Tuyết, thể khẽ run rẩy. Cô mím chặt môi, nhưng kìm những âm thanh mê hoặc cõi lòng.