Lúc , ở phòng bên cạnh, Tần Tư Ngọc với vẻ mặt khó coi rời khỏi cánh cửa mà cô đang áp tai lén.
Khương Mộ tắm xong, tóc còn ướt, vẫn quấn khăn tắm. Cô lau tóc xem điện thoại, nhận tin nhắn của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết: Mở cửa.
Khương Mộ sững một chút.
Cô nghĩ ngợi trả lời: Muộn thế , chuyện gì ?
Bạch Tuyết: Ừ.
Khương Mộ một bộ đồ ngủ, che chắn kín mít mới mở cửa.
Bạch Tuyết quả nhiên ngoài cửa, nhưng trông vẻ lắm.
Khương Mộ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Cô định mở miệng, Bạch Tuyết lao phòng, tiện tay sập cửa ép sát cô tường.
“Bạch Tuyết!” Khương Mộ kinh ngạc kêu lên.
“Ừ.” Giọng Bạch Tuyết trầm khàn nhưng lạnh lẽo đến lạ.
“Anh ?” Khương Mộ chút hoảng sợ, ánh mắt của Bạch Tuyết khiến cô bất giác lạnh sống lưng.
Bạch Tuyết chằm chằm mắt Khương Mộ, một lời.
“Bạch Tuyết, đừng như ... em sợ.” Khương Mộ lí nhí.
Trên gương mặt Bạch Tuyết lộ một tia u ám, “Em sợ ?”
Khương Mộ giọng là say .
tại Bạch Tuyết uống rượu? Anh ?
Khương Mộ: “Em sợ , em lo cho .”
“Em đối với ai cũng như ?” Bạch Tuyết đột nhiên bóp cằm cô, thẳng mắt cô .
“Em .” Khương Mộ lắc đầu, hoang mang , “Tại em như ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bạch Tuyết đột nhiên đẩy cô , “Khương Mộ, phát hiện bao giờ thật sự hiểu em. Tất cả những gì em cho thấy, đều là giả tạo ?”
Khương Mộ: “Bạch Tuyết, say ?”
Bạch Tuyết lạnh, “ say thật, nhưng cũng nghĩ thông suốt .”
“Em hiểu ý .” Khương Mộ đoán rằng Bạch Tuyết thể chuyện gì đó, thái độ của giống như cô lừa gạt tình cảm .
Khương Mộ đưa tay lên sờ mặt Bạch Tuyết, “Mặt lạnh quá, thấy khó chịu ở ?”
Bạch Tuyết nắm lấy tay cô, ấn lồng n.g.ự.c , “Khó chịu.”
Khương Mộ nghi hoặc .
Cô định gì đó thì Bạch Tuyết ôm chặt lấy eo, giữ lấy gáy cô, và đôi môi cô chiếm đoạt. Bạch Tuyết điên cuồng càn quét, cho cô một kẽ hở để thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-120.html.]
Khương Mộ mở to mắt, nhưng chỉ thể thấy đôi mắt lạnh lùng và điên cuồng của Bạch Tuyết.
Cô nên lời, mặt đỏ bừng, làn da lộ vẻ óng ả quyến rũ, cơ thể dần nóng lên, hương thơm cũng ngày càng nồng đậm, mùi hương ngọt ngào cơ thể như đang khơi dậy d.ụ.c vọng của đàn ông.
Trước khi Khương Mộ sắp thở nổi, Bạch Tuyết cuối cùng cũng buông cô .
Sau một hồi im lặng để lấy bình tĩnh, Bạch Tuyết : “Khương Mộ, thích em.”
Đôi mắt nai ướt át của Khương Mộ giờ đây đang lấp lánh ánh nước, “Em cũng thích mà.”
Bạch Tuyết câu hề vui vẻ như Khương Mộ nghĩ, mà chỉ cô chớp mắt, “Câu , em với bao nhiêu ?”
“Em chỉ với một thôi.” Giọng Khương Mộ ấm ức xen lẫn chút hờn dỗi, “Anh là ý gì? Anh tin em ?”
Bạch Tuyết lặng thinh.
“Nếu tin em, còn thích em gì nữa?” Khương Mộ c.ắ.n môi, ánh mắt tràn trề thất vọng, “Anh .”
Bạch Tuyết cô với ánh mắt trĩu nặng, dường như chút lung lay.
“Anh !” Khương Mộ đẩy , dồn hết sức bình sinh, từng bước đẩy ngoài, “Em thích , một chút cũng thích , em chỉ thích khác thôi.”
Bạch Tuyết vẫn yên tại chỗ. Khương Mộ đẩy nổi liền sang đ.ấ.m thùm thụp , nhưng những nắm tay nhỏ bé nện lên chẳng thấm .
“Sao ?” Khương Mộ đ.á.n.h đến mỏi nhừ cả tay mà Bạch Tuyết vẫn dửng dưng, cô đành chậm rãi cúi đầu.
Bạch Tuyết cô bằng ánh mắt bỏng rát, lòng ngổn ngang trăm mối.
“Em ghét .”
Nếu lúc nãy Bạch Tuyết chỉ cảm thấy khó chịu, thì lời của Khương Mộ thốt , trái tim như một cú giáng mạnh. Nỗi đau đớn nóng hổi cuộn lên khiến khó mà chịu đựng nổi.
Bạch Tuyết trầm giọng: “Em nữa xem.”
Khương Mộ đột ngột ngẩng phắt đầu, ngước đôi mắt hoe đỏ lên lườm , nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi: “Nói thì , em ghét , Bạch Tuyết, em ghét !”
Giọt lệ nóng hổi lăn dài má, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, chứa đầy vẻ oán trách và tủi hờn, tựa như ngàn vạn mũi d.a.o đ.â.m tim Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết ngờ Khương Mộ sẽ .
Càng ngờ rằng, khi Khương Mộ , lòng đau đến thế.
Huống chi, cô còn ghét .
Bạch Tuyết thua, thua một cách t.h.ả.m hại.
Giờ đây, hình bóng Khương Mộ khắc sâu trong tim . Cô chỉ cần ở yên đó, sẽ đau. nếu cô rời , chẳng khác nào tự tay cắt một miếng thịt trong lồng n.g.ự.c .
“Hóa trong lòng , em là như ?” Tiếng của Khương Mộ nức nở, yếu ớt, “Vậy tại còn thích em?”
Khương Mộ trông như đóa lê trong mưa, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Bạch Tuyết sâu mắt cô, thật sự tìm thấy một tia dối trá chột nào.
“Đừng nữa.” Bạch Tuyết thở dài, cuối cùng vẫn đành lòng Khương Mộ rơi lệ. Anh vươn tay kéo cô lòng.
Khương Mộ hề ngoan ngoãn, cô như một con mèo xù lông, sức chống cự: “Anh đừng chạm em, ngoài!”
“Khương Mộ.”