Nữ Vương Trà Xanh - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-10-18 02:08:27
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thầm hít một thật sâu, bước đến bên cạnh Ngô Trạch Dã và : “Hay là chúng cũng tự gì đó ăn ? Mấy hôm nay tớ mới học bánh kem, nếm thử ?”

Tâm lý của Triệu Giai Giai quả thật vững, rõ ràng tức điên lên mà vẫn thể tươi chuyện với Ngô Trạch Dã.

xuống nước như , nếu Ngô Trạch Dã còn cho cô chút mặt mũi thì thật quá đáng.

“Cảm ơn, nhưng tớ thích ăn bánh kem, thôi khỏi . Nếu ăn thì tự ăn nhé, tớ mệt, về phòng nghỉ ngơi.” Ngô Trạch Dã cũng ý định Triệu Giai Giai bẽ mặt, hơn nữa thật sự thích đồ ngọt.

Triệu Giai Giai thầm c.h.ử.i thề trong bụng. Cả buổi sáng , chỉ trong rạp xem một bộ phim, mệt cái nỗi gì chứ? Vừa nãy còn hăng hái đòi đưa Khương Mộ ngoài, giờ đòi nghỉ ngơi, thể qua loa cho lệ hơn nữa ?

“Vậy , thế trưa nay ăn cơm ?” Nụ mặt Triệu Giai Giai sắp giữ nổi nữa .

“Lát nữa tớ ăn , cần lo cho tớ .”

Nói xong, Ngô Trạch Dã bỏ .

Lúc , Phó Yến Húc và Tần Tư Ngọc cũng trở về.

Buổi hẹn hò của họ vẻ diễn khá suôn sẻ, Tần Tư Ngọc rạng rỡ, ánh mắt luôn Phó Yến Húc đầy ngưỡng mộ.

Triệu Giai Giai lấy cớ về phòng đồ cũng chuồn , cô bóng đèn còn chọc tức.

Thấy Khương Mộ và Bạch Tuyết định cùng nấu bữa trưa, Phó Yến Húc chủ động đề nghị giúp đỡ, nhưng Bạch Tuyết lạnh lùng từ chối.

Phó Yến Húc từ chối thẳng thừng, lộ rõ vẻ thất vọng.

Tần Tư Ngọc thấy liền cảm thấy Bạch Tuyết quá lạnh lùng, điều. May mà đây cô còn thích đến thế, cũng may là bây giờ cô đổi ý .

“Bạch Tuyết, Yến Húc cũng chỉ ý giúp thôi, như chứ?” Tần Tư Ngọc bất bình Phó Yến Húc.

Bạch Tuyết vẫn biểu cảm gì, chỉ hờ hững đáp một câu: “Xin .”

Tần Tư Ngọc vốn định nhân cơ hội để cho Bạch Tuyết một trận, ai ngờ xin nhẹ bẫng như , khiến những lời cô chuẩn sẵn đều nghẹn trong họng. Cục tức nghẹn ứ trong lồng ngực, tài nào xả , uất ức c.h.ế.t .

“Thôi nào Tư Ngọc, đừng ép , Bạch Tuyết chắc cũng lý do của .” Phó Yến Húc ôn hòa .

Tần Tư Ngọc dù tức tối nhưng cũng đành cho qua, dù ống kính, cô cũng tỏ đáng ghét.

Khương Mộ khẽ : “Thật Bạch Tuyết hứa sẽ tự tay nấu cho em một bữa thật ngon, khác nhúng tay nên mới từ chối thôi. Yến Húc, đừng hiểu lầm nhé.”

Lời giải thích của Khương Mộ những Tần Tư Ngọc dễ chịu hơn mà ngược , cô còn cảm thấy Khương Mộ đang cố tình khoe khoang.

Cái gì mà Bạch Tuyết tự tay nấu cho cô ăn, cho ai giúp đỡ chứ?

Tần Tư Ngọc kiềm chế biểu cảm, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Phó Yến Húc dù trong lòng thoải mái nhưng cũng để lộ cảm xúc thật của , : “Không , hiểu lầm .”

Khương Mộ : “Vậy thì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-117.html.]

Nụ của Khương Mộ vô cùng trong trẻo, đôi mắt long lanh đầy linh khí, trong khoảnh khắc xoa dịu sự khó chịu trong lòng Phó Yến Húc.

Trong lòng Phó Yến Húc như một giọt mưa rơi xuống, lan tỏa từ từ, tưới mát cả tâm hồn khô cằn của . Đuôi mắt khẽ cong lên, ý lan tận đáy mắt. Ánh dành cho Khương Mộ ánh lên một tia chiếm hữu thể che giấu.

Ăn cơm xong, Khương Mộ về phòng ngủ trưa một lát, chẳng may ngủ quên mất. Hai giờ chiều, Ngô Trạch Dã đợi ở lầu lâu mà thấy Khương Mộ xuống. Thấy hai giờ hai lăm, Ngô Trạch Dã bèn dậy lên phòng cô.

Tiếng gõ cửa đ.á.n.h thức Khương Mộ.

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Cô mơ màng mở mắt, vén chăn dậy, ngơ ngác quanh phòng, theo bản năng tìm kiếm máy . Vài giây cô mới nhớ , hai hôm tổ chương trình cho tháo hết máy trong phòng của các khách mời.

Đây là yêu cầu của Phó Yến Húc, cho rằng việc lắp máy ở hành lang và các khu vực công cộng thì thể hiểu , nhưng trong phòng thì thể, cần một chút riêng tư. Các khách mời khác cũng hùa theo, rằng máy trong phòng bất tiện và cũng tác dụng gì nhiều. Sau khi thương lượng, tổ chương trình đồng ý.

Thế nên mấy ngày nay máy , Khương Mộ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, còn cảm giác theo dõi trong phòng nữa, chỉ thỉnh thoảng cô quên mất chuyện .

Cô nhanh chóng xuống giường, soi gương kiểm tra bản , chắc chắn rằng trông mới mở cửa.

Ngoài cửa là Ngô Trạch Dã. Trông khác gì buổi sáng, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy tóc vuốt , chiếc áo sơ mi bên trong áo len cũng bằng một chiếc khác, cổ áo chút khác biệt so với chiếc buổi sáng.

“Bị tớ đ.á.n.h thức ?” Ngô Trạch Dã thấy đôi mắt Khương Mộ vẫn còn ngái ngủ, trông chẳng khác nào một chú mèo lười biếng, nhịn .

Khương Mộ ngây ngô gật đầu, “Ừm, tớ ngủ quên mất, đợi tớ một lát nhé.”

“Không vội.” Ngô Trạch Dã nhún vai, trái ngược hẳn với vẻ vội vã lúc nãy, thản nhiên bước phòng Khương Mộ, “Tớ đợi , cứ từ từ, thời gian còn nhiều mà.”

Cùng lắm thì hẹn hò đến tối luôn cũng .

buổi tối cũng lịch trình nào khác.

Đây chính là lợi thế của việc hẹn hò buổi chiều.

Khương Mộ thấy tự nhiên thì cũng gì, chỉ liếc ngoài cửa đóng cửa .

Không máy , cả hai dường như cũng thoải mái hơn.

Khương Mộ : “Cậu , tớ rửa mặt một lát.”

Vừa , cô cầm theo bộ quần áo định phòng vệ sinh.

Rửa mặt, đồ xong, Khương Mộ chỉ thoa một lớp kem chống nắng đơn giản bước .

“Xong , chúng .”

Lần đến lượt Ngô Trạch Dã ngạc nhiên, “Nhanh ?”

Anh cứ nghĩ con gái ngủ dậy, sửa soạn thì nhanh nhất cũng mất nửa tiếng, nào là trang điểm, tóc các kiểu.

Sao đến lượt Khương Mộ, đến mười phút xong xuôi cả ?

Ngô Trạch Dã Khương Mộ từ xuống .

 

Loading...