Khương Mộ là bạn đồng hành của Phó Yến Húc, chỉ cần khéo léo thể hiện sự vụng về của , sẽ chu đáo ôm hết việc .
Khương Mộ cũng chịu yên, luôn tìm việc gì đó để : “Anh còn cần gì nữa ?”
Phó Yến Húc nghĩ một lúc : “À đúng , lát nữa chắc chắn sẽ uống rượu. Nghe trong trang viên một hầm rượu, là em chọn vài chai mang đến đây .”
Khương Mộ gật đầu: “Được thôi, để xem thử.”
Khương Mộ cởi tạp dề đặt sang một bên, lau khô tay chuẩn đến hầm rượu.
Cô vài bước thì chạm mặt Bạch Tuyết từ trong biệt thự .
“Bạch Tuyết, định đến hầm rượu lấy rượu, nhưng chọn. Cậu thể cùng ?”
"Bạch Tuyết liếc những khác.
Mọi đều đang cắm cúi việc của , chẳng ai để ý đến bên . Bạch Tuyết khẽ đáp: “Ừ, thôi.”
Khương Mộ mỉm : “Được, cảm ơn .”
Hai cùng về phía hầm rượu. Triệu Giai Giai đang bận xiên thịt, ngẩng đầu lên vô tình trông thấy bóng lưng của hai .
Cô khẽ nhíu mày, nhưng khi nữa thì họ khuất.
Triệu Giai Giai định theo xem , nhưng Dương Chanh bên cạnh càu nhàu: “Sao chậm thế hả? Cứ cái đà thì chiều nay khỏi ăn thịt nướng luôn đấy! Phải như , xiên thế ...”
Triệu Giai Giai vốn chẳng ưa gì Dương Chanh, nhưng quả thật hiệu suất của cô quá tệ. Dương Chanh xiên nhiều gấp đôi mà còn hơn hẳn.
Không còn cách nào khác, Triệu Giai Giai đành gật đầu: “Tớ .”
Hầm rượu của trang viên xây dựng theo kiểu tự nhiên, tận dụng khả năng điều hòa nhiệt độ của lòng đất, kết hợp với hệ thống cách nhiệt hảo để duy trì một mức nhiệt độ gần như đổi.
Hầm rượu sâu lòng đất sáu mươi feet, tường hầm đặc tính hút ẩm, độ ẩm và nhiệt độ đều kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt nhằm bảo quản những chai vang hảo hạng nhất.
Nhiệt độ ở đây quanh năm duy trì ở mức mười hai đến mười lăm độ C, nên bước , Khương Mộ liền cảm thấy lạnh buốt. Cô rụt cổ , sang Bạch Tuyết: “Anh thấy ở đây lạnh quá ?”
Bạch Tuyết gật đầu: “ là lạnh.”
Anh bộ quần áo mỏng manh Khương Mộ, khẽ cau mày cởi cúc áo sơ mi của .
Khương Mộ ngẩn : “Anh gì ?”
“Anh mặc hai lớp áo, cho em mượn một chiếc.”
Khương Mộ vội vàng xua tay: “Không cần , như sẽ cảm mất.”
“Anh sợ lạnh.”
Khương Mộ bật . Cô chớp chớp mắt, tinh nghịch : “À , tên là Bạch Tuyết, vì mà sợ lạnh ?”
Đây là đầu tiên Bạch Tuyết giải thích tên theo cách . Anh lắc đầu: “Anh thường xuyên tập thể hình, sức đề kháng nên sợ lạnh lắm. Em ít vận động, thể chất yếu hơn nên đương nhiên sẽ thấy lạnh hơn một chút.”
Khương Mộ bĩu môi: “ em thích vận động chút nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-107.html.]
Bạch Tuyết gì thêm, vẫn cởi chiếc áo sơ mi đưa cho Khương Mộ: “Mặc , kẻo cảm.”
Khương Mộ đáp: “Vậy... thôi.”
Nhìn cô khoác lên chiếc áo của , Bạch Tuyết bỗng một cảm giác thật kỳ lạ.
Anh chợt nhớ đến ngày hôm qua, áo dường như còn vương thở của Khương Mộ.
Hôm nay cho cô mượn áo, liệu nó thấm đẫm hương thơm cô ?
Chiếc áo hôm qua vẫn còn để trong phòng , giặt.
Quần áo của Bạch Tuyết luôn giặt giũ mỗi ngày, nhưng riêng chiếc áo đó, chần chừ mãi đem giặt.
Chính cũng hiểu đang nghĩ gì nữa.
“ , chữ 'Tuyết' trong tên ý nghĩa gì đặc biệt ? Em từng gặp ai tên , thoạt còn tưởng là tên con gái nữa,” , Khương Mộ len lén quan sát sắc mặt của Bạch Tuyết, thì thầm, “Lần đầu tên , em còn nghĩ đến công chúa Bạch Tuyết cơ.”
“Rất nhiều cũng .”
Khương Mộ ngẫm nghĩ: “Chắc hẳn cái tên mang đến cho ít phiền phức nhỉ?”
Bạch Tuyết bất giác nhớ hồi nhỏ, vì gương mặt thanh tú nên mỗi khi tên, đều nhầm là con gái.
“Cũng bình thường thôi. Chữ 'Tuyết' mang ý nghĩa cây cối vẫn vươn sinh trưởng giữa trời đông giá rét. Vì khi sinh , mơ thấy một cây đại thụ màu trắng mọc nền tuyết, nên mới đặt tên là Tuyết.”
“Oa,” Khương Mộ dường như đang tưởng tượng khung cảnh đó, “Giấc mơ chắc hẳn . Tên của cũng thật .”
Lời khen chân thành của Khương Mộ khiến lòng Bạch Tuyết ấm áp lạ thường.
“Cảm ơn em.”
“Em thích tên của ,” Khương Mộ đỏ mặt .
Bạch Tuyết cô, nhất thời gì. Vô cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lòng, khuấy động tâm trí khiến tài nào bình tĩnh .
Cả hai im lặng tiếp tục xuống .
Cuối cùng cũng đến nơi. Hầm rượu thực chất là một đường hầm dài.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vừa bước , họ thấy vô thùng gỗ sồi khổng lồ xếp dọc hai bên. Lúc bên trong một bóng , tĩnh lặng đến mức thể thấy cả tiếng gió lạnh lùa qua tai, dù đây là gian lòng đất nhưng hệ thống thông gió hoạt động .
Khoác chiếc áo sơ mi của Bạch Tuyết, Khương Mộ đỡ lạnh hơn nhiều. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay, chút do dự hỏi: “Anh thật sự lạnh ? Hay là... chúng gần một chút nhé?”
Bạch Tuyết sững . Anh định cần thì cánh tay mềm mại của Khương Mộ khoác lấy tay .
Cơ bắp Bạch Tuyết căng cứng .
“Như thế sẽ lạnh nữa,” Khương Mộ ngẩng đầu lên, thật ngọt ngào với .
Bạch Tuyết khẽ “ừ” một tiếng, vẻ mặt chút mất tự nhiên.