Nữ Tu Ác Độc Đây Không Diễn Nửa, Mở Đầu Có Ngay Năm Đạo Lữ - Chương 184: Chân tướng bị che đậy
Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:28:04
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Huyền thấy bản khi còn trẻ, đầy khí phách, ca tụng là thiên tài luyện đan trăm năm một.
Hắn dừng một lúc con trong quá khứ, bình tĩnh bước qua đoạn ký ức đó.
Thanh Huyền kiêu ngạo, tùy hứng biến mất trong ký ức. Hắn tiếp tục xuyên qua mê cung.
Rồi.
Hắn thấy trận tỷ thí luyện đan .
Chính trận tỷ thí đó đẩy từ thiên đường xuống địa ngục.
Âm mưu hủy hoại , cũng hủy hoại cả những quan tâm.
Đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời .
Lẽ , đây là ký ức khắc sâu nhất trong tâm trí .
đoạn ký ức vẫn trở nên mơ hồ.
Cuối cùng.
Trong mê cung ký ức, chỉ còn một hình ảnh duy nhất.
Thanh Huyền mở mắt, hình ảnh hiện lên.
Thanh Huyền thất thần trong hình ảnh.
Đó là... cha .
"Thanh Huyền đứa nhỏ quá kiêu ngạo, đáng lẽ nó thể nhận lời khiêu chiến . Haizz." Phụ thở dài.
" . Thua thì tự đoạn kinh mạch, lý lẽ gì như . Đằng nó trúng kế khích tướng của ." Mẫu buồn rầu .
Đó là một đêm nọ.
Hắn chán nản bước đến đây, qua lớp rèm cửa mờ ảo, cha đang chuyện.
"Tuổi trẻ khí thịnh, chung quy vẫn là tuổi trẻ khí thịnh." Phụ , giọng phần hài lòng.
"Hiện tại, tộc trưởng trưởng lão đều , Thanh Huyền là phế nhân, Thanh gia chứa chấp phế vật, đuổi nó khỏi nhà. , nó là con của chúng , tuyệt đối đồng ý." Mẫu .
"Ngươi đồng ý thì ích gì? Mấy trưởng lão giờ chỉ lo nịnh bợ thôi! Cách duy nhất là khiến Thanh Huyền nhanh chóng hồi phục kinh mạch! Nếu , nó dựa cái gì để ở đây!" Phụ nghiêm nghị .
"Chúng chỉ một đứa con , nó là tương lai của Thanh gia. Vẫn tìm cách giúp nó khôi phục. Chỉ là , dạy dỗ cái tính khí của nó."
"Nó bây giờ như , chút nào giống chí tiến thủ ! Cứ thế , sắp thành trò cho Thanh gia mất!"
"Đừng nữa! Nghe trong bí cảnh sắp mở bảo vật chữa trị kinh mạch, chi bằng chúng đến đó thử vận may xem ."
" là nên xem. bí cảnh đó nguy hiểm khôn lường, ngươi và cần mạo hiểm, cứ phái tử sĩ là ."
"Cũng ."
Nghe đến đây.
Thanh Huyền lúc đó thêm nữa. Hắn mờ mịt rời khỏi cửa sổ.
Sau đó.
Hắn bờ sông lâu.
Hắn gian nan trèo lên một ngọn núi.
Sau đó nữa, dứt khoát đ.â.m đầu một tảng đá.
Diệp Vũ mà lòng run lên từng hồi, cô khỏi về phía Thanh Huyền.
Thanh Huyền khi đó.
Hắn lẽ mất chút ý chí sống sót cuối cùng, chỉ một lòng tìm đến cái c.h.ế.t.
cuối cùng.
Hắn vẫn thể c.h.ế.t .
Trong đêm khuya tĩnh mịch .
Mẫu vẫn tìm , đưa trở về nhà.
Thanh Huyền gì, nhưng cuộc trò chuyện của họ.
Mẫu cũng hỏi, vì đột nhiên tìm đến cái c.h.ế.t.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, bình lặng như mặt nước.
Đoạn ký ức , tình tiết thăng trầm, những cuộc đối đầu gay gắt.
Nó chỉ cho thấy quá trình một thiếu niên c.h.ế.t lặng.
Hình ảnh ký ức, nhanh chóng kết thúc.
Trong phòng, chìm một lặng im.
Diệp Vũ gương mặt nghiêng trầm tĩnh của Thanh Huyền, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Hình như...
Không giống với những gì ngoài đồn đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-tu-ac-doc-day-khong-dien-nua-mo-dau-co-ngay-nam-dao-lu/chuong-184-chan-tuong-bi-che-day.html.]
Trong những lời đồn đại, phụ mẫu Thanh Huyền vì tìm kiếm bảo vật chữa trị kinh mạch cho , mới tiến bí cảnh, cuối cùng cả hai đều c.h.ế.t thảm.
Ngay cả Thanh Huyền cũng tự như .
trong ký ức của , phụ mẫu căn bản từng nghĩ đến việc tự tiến bí cảnh .
Rốt cuộc... là sai lệch ở khâu nào?
Thanh Huyền khẽ : "Thật thì, ban đầu họ hề ý định bí cảnh. Chỉ là đó tin đồn rằng bên trong bảo vật, thể giúp tu hành trăm phần trăm con nối dõi, hơn nữa đứa trẻ sinh thể là thiên tài tuyệt thế. Thế là... họ đích . Dù , thực lực của đám tử sĩ vẫn còn kém, nhúng tay bảo vật như thì thể."
Diệp Vũ càng im lặng.
Cô cứ tưởng...
Tâm ma mà Thanh Huyền thể thoát là do cha c.h.ế.t vì .
Không ngờ rằng.
Tâm ma thật sự của Thanh Huyền.
Là cha chọn từ bỏ , nhưng cuối cùng... vẫn coi như là c.h.ế.t vì .
Khó trách.
Hắn chìm sâu tâm ma, cảm thấy cha đang oán hận .
Bởi vì họ...
Vốn dĩ lẽ oán hận .
Mấy ai như Diệp Lưu Vân, một lòng một vì con cái .
Chẳng gã đàn ông như cha của nguyên chủ, vì một ả Lâm Hoan Hoan mà thể bỏ mặc sống c.h.ế.t của con gái ruột .
"Nếu mắc bẫy, lẽ mãi là niềm kiêu hãnh của họ."
"Họ cũng sẽ mãi là cha yêu thương ."
"Họ càng cần mạo hiểm sinh một đứa con ưu tú hơn."
Thanh Huyền lẩm bẩm: "Ngươi xem, nếu họ còn sống, họ hơn cứ mãi như thế ..."
Đôi môi Diệp Vũ khẽ run.
Cô điều gì đó, nhưng cuối cùng thốt nên lời.
Có những chuyện.
Chỉ trong cuộc mới thấu hiểu hết những phức tạp bên trong.
Người ngoài, chỉ thể .
"." Thanh Huyền khẽ : "Việc họ hơn , còn quan trọng nữa. Ta vẫn tiếp tục bước tiếp."
Thanh Huyền còn quan trọng, nhưng đôi tay luôn vững vàng của vẫn run rẩy.
"Ngươi... hận họ ?" Diệp Vũ khẽ hỏi.
Thanh Huyền ngơ ngác lắc đầu: "Đương nhiên là ."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Vốn dĩ chính hỏng chuyện, tư cách gì để oán hận ai.
Tình yêu vốn dĩ là thứ điều kiện, thể mong cầu khác vô duyên vô cớ yêu thương ?
Ngay cả với Diệp Vũ, cũng dốc hết sức lực mới mong chút thương hại nhỏ nhoi.
Làm gì ai... vô duyên vô cớ mà mãi yêu một .
Hắn chỉ là kìm mà suy nghĩ.
Khi cha qua đời, họ nghĩ đến việc kéo xuống địa ngục cùng ?
Trước , dùng thù hận để chống đỡ bản , với bất kỳ ai, cũng cha c.h.ế.t vì tìm kiếm bảo vật cho , cố gắng khôi phục kinh mạch là để báo thù cho họ.
Sự thật đằng , vốn dĩ vĩnh viễn định .
khi kinh mạch của thực sự lành, thực sự thể bắt đầu luyện đan trở .
Thanh Huyền phát hiện.
Hắn thể tự lừa dối .
Những hình ảnh lắng đọng sâu trong ký ức, luôn ngừng nhắc nhở : Sự thật rằng còn yêu thương.
"Thanh Huyền." Diệp Vũ khẽ : "Triệu hồi pháp tướng của ngươi ."
Thanh Huyền theo bản năng đáp lời.
Những đóa hoa tím nhỏ nở rộ những cành cây xanh.
Tâm trạng của Thanh Huyền cũng dần định .
Hắn nghĩ.
Vạch trần lời dối tự tạo .
Đối diện với ký ức chân thật.
Đây cũng xem như... bước đầu tiên nhỉ.