Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:56:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu đột ngột thốt của khiến Từ Tứ Cẩm bên cạnh mù mịt, cũng khiến Tố Y ngây .

Người kinh ngạc nhất kể đến Khang Hữu Siêu. Hắn còn mong Khang Hữu Hậu vài lời cho mặt Quốc Sư, nào ngờ, Khang Hữu Hậu là kẻ đắc tội với Quốc Sư đại nhân nên mới giữ ở Quốc Sư phủ?

Cái

Nếu , nên nhận .

Cái tình , nhận sớm quá .

Tố Y chớp mắt vài cái, lập tức hiểu ý Khang Hữu Hậu, y liền lạnh mặt quát:

“Việc ngươi x.úc p.hạ.m , quả thật đáng tru di cửu tộc. Tuy nhiên, niệm tình thái độ nhận tội của ngươi, tạm thời tha cho ngươi, nhưng nộp phạt một trăm lượng bạc, về Long Nham thôn !”

Một trăm lượng?

Nghe thấy mấy chữ , Khang Hữu Siêu sợ hãi đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi, hai chân tự chủ lùi vài bước. Tố Y lúc giơ tay gọi:

“Khang đại nhân, ngươi của ngươi ? Khoản phạt bạc , là ngươi chi trả?”

Khang Hữu Siêu sợ hãi nuốt mạnh nước miếng, mặt đỏ bừng trả lời:

“Bẩm Quốc Sư đại nhân, tuy của hạ quan, nhưng mười năm về nhà . Hắn là một nam nhân trách nhiệm, cầu tiến, chí tiến thủ. Gia tộc họ Khang chúng sớm xóa tên khỏi gia phả , cho nên… nhận cũng !”

Cái

Khang Hữu Hậu cố ý tỏ vẻ kinh ngạc ,

“Đại ca, của , bây giờ nhận nữa? Chẳng lẽ bồi thường ngân lượng cho Quốc Sư đại nhân nên nhận nữa ?”

Khang Hữu Siêu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, khóe miệng tuy nhưng lộ sự lạnh lùng bạc bẽo.

“Mười năm qua, bao giờ đóng góp gì cho Khang gia. Mọi thứ Khang gia ăn uống đều do mang về, ngay cả thê t.ử và bốn đứa con của cũng do nuôi dưỡng. Đệ trở về chịu cầu tiến, thậm chí còn chạy đến Quốc Sư phủ gây rối. Nếu còn nhận , đó là đang dung túng cho . Huynh , cần cũng .”

Cuối cùng cũng rõ bộ mặt của Khang Hữu Siêu, Khang Hữu Hậu khổ một tiếng gật gù,

“Được, hôm nay vạch rõ giới hạn với mặt nhiều như , thì từ nay về , còn là nữa. Từ hôm nay trở , tham lam một văn nào của , cũng đừng hòng dựa dẫm dù chỉ một chút ánh sáng.”

‘Ta còn dựa dẫm ? Đệ đừng gây phiền phức cho cảm ơn . Sau ngoài, đừng của Khang Hữu Siêu .’

Nói đến đây, cúi đầu khom lưng Tố Y,

“Quốc Sư đại nhân, tính cách của là như , hiểu lễ nghĩa. Tuy nhiên, ngài phạt ngân lượng thì e rằng . Chi bằng ngài phạt đến mỏ than khổ sai để trừ nợ.”

À?

Lòng thật quá tàn nhẫn!

Thậm chí còn khổ sai? Đây là lấy mạng đấy!

Xem thực sự nóng lòng phủi sạch quan hệ với , chừa đường lui nào!

Khang Hữu Hậu mặt mày tối sầm, thầm gật đầu.

“Tốt, chỉ một chuyện rõ một , . Khang Hữu Siêu, ngươi và tuy cùng họ Khang, nhưng gặp liền xem như dưng nước lã, ngươi tự lo liệu cho …”

Để câu , liền phất tay áo chuẩn rời . Tố Y giơ tay dậy định gọi , nhưng ánh mắt hiệu nên y về chỗ cũ.

Từ Tứ Cẩm sát theo Khang Hữu Hậu khỏi chính sảnh, khi đến hậu viện, nàng nhịn khẽ hỏi:

“Chàng nên dùng cách để thăm dò . Lòng vốn chịu nổi sự thử thách.”

là ca ca của , chúng lớn lên cùng . Dù chỉ một lời ấm áp, cũng đến mức giận dữ như , cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với . Vừa , khi về mối quan hệ giữa và Quốc sư, thái độ đổi quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến lạnh lòng.”

“Người , trời tru đất diệt. Hắn khó khăn lắm mới giữ chức quan , dựa vinh quang của , sợ liên lụy, đó cũng là lẽ thường tình, cần quá bận tâm.”

Khang Hữu Hậu thở hắt một thật mạnh, đột nhiên bất lực lắc đầu khổ,

“Thôi kệ . Chuyện đến nước , đau buồn vì cũng đáng. Đi thôi, hôm nay chúng ăn cơm ở nhà, gọi mấy , cùng tửu lầu ăn mừng một bữa.”

Lời dứt, Tố Y vội vã chạy ,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-96.html.]

“Đại nhân…”

Chàng cau mày ,

“Bọn họ cả ?”

“Đi . Những kẻ đúng là ch.ó mắt thấp, nhất là tên Khang Hữu Siêu , chỉ là một Biên tu lục phẩm, dám vô lễ với đại nhân…”

“Thôi .”

Khang Hữu Hậu giơ tay ngắt lời y,

“Ngươi thông báo cho mấy vị tướng quân, tối nay sẽ đặt tiệc tại Phúc Mãn Lâu khoản đãi bọn họ.”

“Vâng, đại nhân, thông báo ngay.”

Tố Y lĩnh mệnh vội vã rời . Từ Tứ Cẩm khỏi hỏi:

“Tố Y là của Ninh tướng quân, tại lời ?”

“Ninh Tây Nhiêu thấy bên cạnh trung thành, liền đưa Tố Y cho . Tên việc khá thỏa, là một thể dùng .”

Nói đến đây, đầu nàng,

“Nàng chọn đại hai nha đầu trong phủ , mang về Long Nham Thôn chăm sóc nàng ?”

Từ Tứ Cẩm suy nghĩ một lát, giơ tay từ chối:

“Ta quen sống nhàn rỗi, cần nha đầu chăm sóc. Tuy nhiên, nam đinh thì thể dẫn vài về, chúng cần dùng để xây nhà. Dù bây giờ cũng tiền , chúng xây một học đường thật lớn, mua thêm thật nhiều gia súc. Kiếp một trang chủ nông trường sở hữu nhiều gia súc, nếu kiếp thể thực hiện , xem như tâm nguyện thành.”

Khang Hữu Hậu cong môi, kiên nhẫn lắng nàng . Trong suốt quá trình đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đợi đến khi nàng xong, mới nhếch môi gật đầu,

“Ngôi nhà là của nàng, thứ của cũng đều là của nàng, nàng dùng thế nào thì dùng, chỉ cần…”

Nói đến đây, ghé sát tai nàng, thì thầm:

“Chỉ cần ban đêm ngoan ngoãn lời, nàng đưa yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng.”

Lời của khiến nàng nhớ chuyện xảy trong phòng, mặt nàng lập tức đỏ bừng, quở trách một tiếng,

“Đã tuổi , thể đừng mặt dày như .”

Chàng ghé mặt gần tai nàng hơn, môi kề bên tai, thở nóng, khẽ :

“Đùa giỡn với nữ nhân của , đây là mặt dày, đây là tạo phong tình.”

Ngay lúc nàng đang lắng chăm chú và chút phòng , 'chụt' một tiếng, lưu một vết hôn má nàng đỏ bừng.

“Chàng…”

Từ Tứ Cẩm trừng mắt đầy vô ngữ, “Trước viện viện đều là hạ nhân, thế để khác thấy …”

“Bị thấy thì ? Cả Quốc sư phủ là của , ở nhà , hôn nữ nhân của , danh chính ngôn thuận.”

Vừa , dùng lực kéo một cái, cả nàng liền ngã lòng . lúc chuẩn cúi xuống hôn nàng, Tố Y nhanh chóng bước tới,

“Đại nhân…”

Khi y thấy hai đang mật, liền hổ cúi đầu, nhanh chóng lưng ,

“Đại nhân, Lâm tướng quân , tối nay ngài việc, thể tham dự yến tiệc, Ninh tướng quân cũng việc…”

“Thôi bỏ , hủy tiệc! Vừa và phu nhân việc gấp cần .”

lúc , đang nóng ran, lòng ngứa ngáy khó nhịn, lời của Tố Y quả thực hợp ý .

Chàng mặc kệ Tố Y đang đó lúng túng, kéo tay Từ Tứ Cẩm, vội vàng về phía phòng.

Tố Y đó nhẹ nhàng thở một , thầm lẩm bẩm:

“Đại nhân quả nhiên là đại nhân…”

 

Loading...