Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:56:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Tứ Cẩm vốn bước tới, nhưng thấy đều đang nàng, Khang Hữu Hậu ngừng nháy mắt hiệu cho nàng. Nàng tuy trong lòng tình nguyện, vẫn giả vờ vui vẻ mà tiến tới.

Khang Hữu Hậu trực tiếp khoác tay lên vai nàng, vẻ tình cảm , hì hì hỏi:

“Phu nhân ? Lâu lắm gặp, vi phu nhớ nàng lắm nha!”

Từ Tứ Cẩm thầm mắng y một vạn câu trong lòng, gượng gạo:

“Đa tạ phu quân quan tâm, dạo Ngự Hoa Viên một chút. Cảnh sắc Ngự Hoa Viên trong cung thật độc đáo, bên ngoài khó mà thấy .”

“Lúc thấy cảnh , phu nhân nghĩ đến vi phu ?”

Chuyện ...

Từ Tứ Cẩm khẽ c.ắ.n môi , dùng móng tay lén lút véo y một cái, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Khang Hữu Hậu, đừng quá đáng.”

Khang Hữu Hậu nàng véo đến nhăn nhó, y ghé miệng sát tai nàng:

“Ta chẳng là để khác nghĩ rằng tình cảm hai . Nếu để tình cảm đôi hòa thuận, lỡ Như Ý công chúa thỉnh chỉ mặt Hoàng thượng xin ban hôn thì ? Hai đều là hiểu chuyện, chuyện cần giấu giếm. Hiện tại là Quốc sư, thể thực hiện nguyện vọng của nàng, nàng cân nhắc cho kỹ đấy!”

Tuy lời y phần đe dọa, nhưng đó là sự thật. Thỏa hiệp một chút thì , nàng thể mất cây hái tiền là Quốc sư .

Nàng bực bội trợn trắng mắt, lớn tiếng :

“Hảo phu quân của , nhớ , thấy mỗi một cảnh đều nghĩ đến , sắp nhớ đến c.h.ế.t , cho nên mới vội vã về.”

rõ lời nàng mang theo sự bực dọc, Khang Hữu Hậu vẫn hài lòng với câu trả lời của nàng, cánh tay ôm lấy nàng càng dùng sức hơn:

“Ta ngay phu nhân đối với mà. Phu thê chúng tình cảm mặn nồng lắm, các ngươi đều thấy cả chứ?”

Y khoác tay lên, liền thấy Lâm Vân mặt mày đen phía bọn họ, còn Ninh Tây Nhiêu cùng những khác thì trò chuyện, dường như chẳng hề bọn họ.

Khang Hữu Hậu gượng , Ninh Tây Nhiêu vốn cố tình y lúc cợt nhả:

“Khang đại ca, lúc đại ca và Khang đại tẩu ở nhà như thế . Bây giờ đột nhiên ân ái như , ngược khiến chúng chút quen.”

Nghe , Từ Tứ Cẩm lén lút trừng mắt Khang Hữu Hậu một cái:

“Ghét c.h.ế.t .” Thầm mắng y một câu đẩy cánh tay y : “Đây là cổ đại, hiện đại phóng khoáng, chúng như thế , đột nhiên chê đấy.”

Khang Hữu Hậu chẳng màng đến, hừ lạnh một tiếng:

“Ta Khang Hữu Hậu việc bao giờ sợ khác chê. Phu nhân, Hoàng thượng ban thưởng cho chúng viện tử, vi phu mệt , chúng mau về nghỉ ngơi thôi!”

Nhắc đến chuyện , Từ Tứ Cẩm mới nghiêm túc :

“Chàng đại trạch viện thì tùy, ngày mai sẽ về Long Nham Thôn, đừng quên chuyện hứa với .”

“Tất nhiên sẽ quên. Hoàng thượng chuẩn y cho nghỉ phép, ngày mai sẽ cùng nàng trở về.”

mà... việc vẻ tiện cho lắm.”

“Không gì bất tiện cả. Hoàng thượng đồng ý với , Thánh chỉ sắc phong của sẽ công bố khắp thiên hạ, chỉ cần các quan triều đình . Cho nên, vẫn thể trở về như đây, đợi khi Hoàng thượng việc, tùy thời triệu .”

Lúc Từ Tứ Cẩm mới nhớ , thảo nào đường từ đại điện tới Càn Thanh Cung, Khang Hữu Hậu gì đó với Hoàng thượng. Hóa về chuyện . Cái gã , xem cũng còn chút lương tâm.

Quốc Sư Phủ.

Tố Y dừng xe ngựa cửa Quốc Sư Phủ, tiến lên bẩm báo:

“Khang đại nhân, tới nơi.”

Có lẽ vì hậu vị của Nữ Nhi Hồng quá mạnh, Khang Hữu Hậu trò chuyện phiếm với Từ Tứ Cẩm một lát xe ngựa, dựa vai nàng mà ngủ .

Từ Tứ Cẩm tiếng Tố Y gọi, hướng ngoài đáp một tiếng:

“Đã , gọi dậy.”

Nàng cử động vai, khẽ gọi:

“Khang Hữu Hậu, đến nơi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-92.html.]

Khang Hữu Hậu mở mắt nhắm , hai tay kéo cánh tay nàng, vặn vẹo một chút:

“Buồn ngủ quá, để ngủ thêm lát nữa.”

Ơ!

Nghe giọng gần như nũng nịu của y, Từ Tứ Cẩm chỉ cảm thấy tê dại, lập tức nhíu mày giận dữ mắng:

“Chàng lớn từng , thể đừng phát thứ âm thanh đó ? Có thấy ghê tởm ?”

“Ta mang thể bốn mươi tuổi, nhưng tâm hồn hai mươi tuổi, chỗ nào ghê tởm cơ chứ?”

Vừa , y thẳng dậy vươn vai, ngáp dài một cái:

“Đi thôi phu nhân, chúng về đến nhà . Mau xem nhà mới của chúng , nàng ý ?”

Từ Tứ Cẩm lén lút trừng mắt y một cái, cùng y bước xuống xe ngựa.

Vừa xuống xe ngựa, nàng ngước mắt lên thấy mặt là một cánh cổng sơn son đỏ thắm đang mở rộng. Trên cánh cổng khắc hoa văn tinh xảo, hai chiếc vòng đồng cổ kính rủ xuống, nổi bật sự tôn quý của chủ nhân.

Phía cửa chính treo một tấm biển như dải lụa xanh thêu đầy hoa văn tường vân, đó ba chữ lớn: Quốc Sư Phủ.

Trước cửa Quốc Sư Phủ hai hàng , một hàng gia đinh, một hàng nha đầu, ước chừng hơn hai mươi .

Khi thấy Khang Hữu Hậu và Từ Tứ Cẩm bước xuống xe, tất cả cùng cúi hành lễ:

“Xin thỉnh an Quốc sư đại nhân, Quốc sư phu nhân.”

Dù nàng là dị thế từng xem qua cảnh tượng màn ảnh, nhưng khi những đối diện với mà hành lễ, Từ Tứ Cẩm vẫn căng thẳng kéo ống tay áo Khang Hữu Hậu, nhỏ giọng hỏi:

“Họ... họ đều là hạ nhân của Quốc Sư Phủ ?”

Khang Hữu Hậu gật đầu:

, nàng thể tùy ý điều khiển những .”

Y nắm tay Từ Tứ Cẩm đến mặt , lớn tiếng giới thiệu:

“Từ nay về , nàng là nữ chủ nhân của Quốc Sư Phủ. Lời nàng còn trọng lượng hơn cả . Các ngươi tôn trọng nàng , việc đều lấy nàng chủ, ?”

Mọi vội vàng cúi đáp:

“Đã rõ, Quốc sư đại nhân.”

Từ Tứ Cẩm nhíu mày vui:

“Khang Hữu Hậu, , ngày mai sẽ về Long Nham Thôn. Cho dù tìm cho mấy trăm hạ nhân, cũng sẽ thêm một ngày nào.”

Khang Hữu Hậu đầu nàng, một cách cưng chiều:

, ngày mai sẽ cùng nàng trở về. Đợi khi nàng ở Long Nham Thôn đủ , hãy đưa các con về đây. Nơi vĩnh viễn là nhà của chúng .”

Nhà?

Một ngôi nhà xa hoa đến thế ư?

Từ Tứ Cẩm dám nghĩ, nếu để các con sống trong đó, chúng sẽ cảm thấy thế nào, lẽ chúng sẽ cảm thấy như đang !

Ngay lúc nàng đang thất thần, Khang Hữu Hậu trực tiếp nắm lấy tay nàng, ánh mắt dõi theo của , bước cổng lớn Quốc Sư Phủ.

“Phu nhân, đây là một tòa quan trạch năm lối . Sau khi các con đến, hãy chia cho mỗi đứa một viện tử, để chúng như những khuê các nữ t.ử khác, phòng khuê riêng của , như ?”

Kể từ khi bước viện t.ử , Từ Tứ Cẩm bắt đầu quan sát xung quanh.

Toàn bộ viện t.ử nguy nga lộng lẫy, uyển chuyển quý phái, đình đài lầu gác phân bố trật tự. Cây hoa xanh vươn qua tường, cành hoa nhẹ lay theo gió, tỏa từng đợt hương thơm.

Nơi thật sự quá , so với căn nhà ở Long Nham Thôn thì đúng là khác một trời một vực.

Tuy Từ Tứ Cẩm phụ nữ yêu thích hư vinh, nhưng nghĩ đến việc thể cùng các con gái sống trong một đại trạch viện rộng lớn và xinh như thế , nàng vẫn kìm mà nắm c.h.ặ.t t.a.y Khang Hữu Hậu, đầy mong đợi :

“Nơi tồi. Đợi dẫn dắt thêm vài t.ử nữa, truyền nghề của cho khác, chúng sẽ đưa các con gái tới đây sinh sống. Các con chịu khổ từ nhỏ, cũng nên mượn phúc khí từ - cha còn sống sờ sờ , mà hưởng chút thanh phúc.”

 

Loading...