Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:52:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tứ Cẩm cũng thấy tò mò, phô trương thanh thế lớn như rốt cuộc là ai?
Lẽ nào là Khang Hữu Siêu?
Phải . Cho đến nay, xuất từ thôn Long Nham chức quan lớn nhất chính là Khang Hữu Siêu. Người chắc chắn là .
Nghĩ đến đây, nàng tập trung kỹ, liền thấy Vương nhị tức phụ lớn tiếng la hét:
"Hình như đúng là Khang Hữu Siêu! là ! Hắn là đầu tiên trong thôn dựa bản lĩnh của mà lên kinh thành đại quan. Ta đến chào hỏi một tiếng, còn nhớ ."
Nhìn dáng vẻ hớn hở của Vương nhị tức phụ, Từ Tứ Cẩm lắc đầu khổ đầy bất đắc dĩ. Tuy nhiên, nàng rời mà ở chỗ xa, hứng thú xem náo nhiệt.
Khi đội ngựa đến gần, Vương nhị tức phụ nóng lòng chạy vội lên, nhưng mấy tên quan sai chặn .
"Dừng , dừng ! Ngươi là ai?"
Vương nhị tức phụ xun xoe trong xe ngựa.
"Trong xe là Khang Hữu Siêu ? Ta là nhị tẩu của , mấy năm gặp , ngươi mau gọi gặp ."
"Táo tợn!"
Tên thị vệ quát lớn một tiếng đầy bực bội.
"Danh húy của Khang đại nhân là thứ ngươi thể tùy tiện gọi ? Khang đại nhân cũng là dân thường như ngươi gặp là gặp ư? Tránh , tránh !"
Vương nhị tức phụ hề nản lòng, tiếp tục giải thích,
"Ngươi với , là Vương nhị tẩu tử, hồi nhỏ còn bế cơ."
"Tránh ."
Tên thị vệ quát lên một tiếng đầy bực bội. Lúc , trong kiệu nhẹ nhàng cất lời:
"Không vô lễ với hương dân. Lui xuống."
Nghe thấy lời , Vương nhị tức phụ như nhận lệnh đặc xá, xông thẳng đến xe ngựa, một tay vén rèm kiệu. Người bên trong quả nhiên là Khang Hữu Siêu, mặc quan phục.
Thấy , Vương nhị tức phụ nịnh nọt gật đầu khom lưng với .
"Hữu Siêu , ngươi về ."
Khang Hữu Siêu khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:
"Ngươi là?"
"Ta là Vương nhị tẩu t.ử của ngươi mà, ngươi nhận ?"
"Bổn quan xa nhà nhiều năm, còn nhớ trong thôn nữa. Bổn quan đang gấp gáp trở về nhà chịu tang, thời gian eo hẹp, mong ngươi đừng cản đường bổn quan."
Vương nhị tức phụ thì ngẩn một lát, toe toét miệng, lúng túng xua tay :
"Ngươi hiểu lầm . Nương ngươi c.h.ế.t, mẫu ngươi vẫn còn khỏe lắm."
Vương nhị tức phụ vốn Khang Hữu Siêu vui vẻ, nào ngờ sắc mặt còn âm trầm hơn cả lúc nãy.
"Cái gì? Chưa c.h.ế.t?"
Khang Hữu Siêu lập tức thẳng , sắc mặt tái mét Vương nhị tức phụ,
"Không bảo về chịu tang ? Chưa c.h.ế.t thì bảo về chịu tang gì? Lý Chính trong thôn ? Đã truyền những lời hồ đồ gì ? Mau gọi đến gặp ."
Chứng kiến Khang Hữu Siêu đối với hề một chút khách khí nào, Vương nhị tức phụ lập tức cảm thấy lúng túng, hổ đến mức độn thổ.
Khang Hữu Siêu phất tay áo, thị vệ liền đ.á.n.h xe ngựa về phía Khang gia. Vương Nhị Tẩu ở phía xe ngựa 'khạc' một tiếng, nhỏ giọng mắng mỏ:
“Làm bộ tịch gì chứ, quan thì giỏi lắm ? Ngày mai sẽ bảo cháu trai cũng quan.”
Con trai nàng trông cậy , đành đặt hy vọng lên cháu trai, mặc dù con trai nàng còn cưới vợ.
Từ Tứ Cẩm Vương Nhị Tẩu đang tức giận đến phá hủy, nhịn ha hả.
Vương Nhị Tẩu lườm nàng một cái, “Ngươi nhặt cái trò nào ?”
“Ta đang ngươi đó, dâng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh . Người giờ là quan, đại quan ở kinh thành, còn ngươi chỉ là bách tính thường dân, công sức lấy lòng , chi bằng về lấy lòng nhị ca thì hơn, ha ha ha.”
“Đi , .”
Vương Nhị Tẩu vui vẻ gì phất tay về phía nàng, vặn vẹo mông, giận dỗi bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-79.html.]
Khang Hữu Siêu trở về, Khang Hữu Hậu về , các con vẫn đang chờ về cứu mạng đấy.
Nghĩ đến đây, nàng chợt thấy tiếng vó ngựa, vội vàng ngẩng đầu về phía đầu thôn. Chỉ thấy xa một con ngựa đang phi nhanh về phía . Khoảng cách quá xa, cộng thêm bụi từ vó ngựa cuốn lên bao phủ lưng ngựa, nàng rõ đó là ai.
Đợi đến gần, Từ Tứ Cẩm mới kinh ngạc nhận , chính là mà nàng niệm đến, Khang Hữu Hậu.
Nàng vội vàng bước nhanh tới đón, “Khang Hữu Hậu, về ư?”
Khang Hữu Hậu lật xuống ngựa, đến mặt nàng, hớn hở gật đầu,
“Ngươi sẽ trở về? Đặc biệt đến đón ?”
Nhìn dáng vẻ cợt của , Từ Tứ Cẩm còn tâm trạng đùa giỡn, lập tức lo lắng lắc đầu,
“Ta ngươi về, nhưng vẫn mong ngươi về, mau mau cùng về nhà.”
Khang Hữu Hậu về phía Khang gia, “Nương … thế nào ?”
“Người , vẫn khỏe mạnh lắm. Ngươi về xem các con !”
“Các con ?”
“Trên đường sẽ với ngươi, mau theo .”
Nàng sốt ruột kéo Khang Hữu Hậu định rời , nhưng Khang Hữu Hậu kéo nàng , đưa nàng đến bên ngựa, dùng hai tay giữ chặt eo nàng, dễ dàng ôm nàng lên lưng ngựa. Hắn cũng lật lên ngựa, giam trọn nàng trong lòng thúc ngựa rời .
Tiếp xúc gần gũi như thế khiến Từ Tứ Cẩm cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng.
Khang Hữu Hậu cưỡi ngựa phi như bay trong thôn, mỗi khi qua cổng nhà ai, đều chạy xem.
Khi thấy Từ Tứ Cẩm đang cưỡi ngựa, đều giơ tay chào nàng.
Kể từ khi phân gia khỏi Khang gia, Từ Tứ Cẩm hòa đồng với trong thôn. Gia súc nhà ai bệnh, nàng đều khám miễn phí, còn t.h.u.ố.c đến bệnh khỏi. Vì , tiếng tăm của nàng trong thôn , cũng từ thái độ chán ghét ban đầu chuyển sang sự khâm phục đối với nàng.
Khang Hữu Hậu chở nàng đến cổng nhà, nàng vội vàng bò xuống khỏi lưng ngựa, kéo thẳng đến phòng Khang Hạnh, bởi vì bệnh của Khang Hạnh là nghiêm trọng nhất.
Trước khi chuẩn cửa, nàng nhắc nhở ,
“Che kín miệng mũi , bệnh của Hạnh nghiêm trọng.”
Khang Hữu Hậu khó hiểu nàng,
“Đại bộ phận dịch bệnh kiểm soát , Hạnh vẫn nhiễm?”
“Đợi ngày sẽ giải thích với ngươi, mau xem con bé !”
Khang Hữu Hậu kịp hỏi nhiều, vội vàng đẩy cửa phòng Khang Hạnh ...
Tất cả Khang gia, trừ Từ lão thái và Từ Tứ Cẩm, đều ngã bệnh. Khang Hữu Hậu phân loại bệnh nặng nhẹ để cho họ uống thuốc.
Hắn trở về, nhà thể cứu , thần kinh của Từ Tứ Cẩm cuối cùng cũng thể thả lỏng.
Lúc , Khang Gia Vượng ở ngay ngoài cổng hét lên,
“Ngũ thúc, nãi nãi gọi về kìa.”
Xem Khang lão thái gây chuyện ?
Từ Tứ Cẩm lập tức vui vẻ gì nhắc nhở:
“Bệnh của Hạnh là do nương ngươi cố tình lây nhiễm, ngươi thì cẩn thận.”
“Không thể nào?”
Khang Hữu Hậu trừng mắt nàng với vẻ tin, “Nương thể hại cháu gái ruột của ? Ngươi chẳng lẽ thành kiến với , hiểu lầm chăng?”
Từ Tứ Cẩm nhếch mép, chế giễu,
“Khang Hữu Hậu, Từ Tứ Cẩm đến mức vu oan cho nương của ngươi. Ngươi tự tìm hiểu tình hình , vị đại ca của ngươi cũng trở về.”
“Đại ca về?”
Nghe thấy tin tức , Khang Hữu Hậu kích động, “Ta mười mấy năm gặp Đại ca , Tứ Cẩm, gặp Đại ca một lát, sẽ ngay.”
Từ Tứ Cẩm ngăn cản , cho đến khi thấy cưỡi ngựa rời , nàng mới mím môi, lắc đầu tự nhủ:
“Chỉ sợ Đại ca của ngươi còn là Đại ca lúc ban đầu nữa, sẽ khiến ngươi thất vọng đấy.”