Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:52:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khang Quả ở ngoài sân gọi lớn một tiếng, Ninh Tây Nhiêu vội vàng :
"Điện hạ chờ một lát, bưng thức ăn !"
Khi Cố Trình còn ở Đông cung, việc ăn uống những đơn độc một mà còn hơn chục cung nhân hầu hạ.
Bây giờ bảo y ăn cùng với nhiều như , vẻ thích hợp lắm, cũng hợp với phận của y.
Cố Trình liếc Khang Hạnh phơi quần áo xong, chạy đến bên bàn bận rộn, giơ tay :
"Không cần, cứ nhập gia tùy tục !"
Ninh Tây Nhiêu bận tâm, y chinh chiến bên ngoài quanh năm, sớm quen với cuộc sống lộn xộn và tùy tiện.
Khi hai họ đến sân, Cố Lễ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài chạy về, chạy :
"Ca, thôn phong tỏa , chúng ngoài nữa. Sau thành mua đồ ? Người ngoài thì ?"
Ninh Tây Nhiêu liếc Khang Hữu Hậu một cái, đắc ý đáp:
"Khang đại ca sớm tính toán kỹ , những thôn và khỏi thôn đều đăng ký, từ đến, đến nhà ai, đây từng , chỉ cần rõ hành trình thì thể ."
Cố Lễ lúc mới "ồ" một tiếng, xuống bên cạnh Cố Trình. Từ Đại Nha và Từ Tam Mẫn bưng lên mấy bát cháo, nhiệt tình :
"Cuộc sống nông thôn là thế , bánh màn thầu bột trắng và cháo loãng, cùng với dưa muối, tuy đơn giản nhưng no bụng. Mời các vị dùng từ từ."
Cố Lễ khỏi lầm bầm:
"Bữa sáng chỉ ăn những thứ thôi ? Làm nuốt trôi chứ?"
Khang Đào ở một cái bàn khác, lườm về phía Cố Lễ một cái thật mạnh, đó hừ một tiếng, lớn tiếng lầm bầm:
"Bánh màn thầu bột trắng là đồ đó. Trước đây chúng chỉ ăn bánh màn thầu bột thô mà vẫn ăn ngon lành. Có nào đó, gọi mấy tiếng công tử, thì thật sự cho rằng là hoàng quốc thích ?"
Khang Quả cũng hùa theo:
" đó, đại dì và tam dì bận rộn cả buổi sáng trong bếp, mà vẫn ở đó kén cá chọn canh. Không thích ăn thì đừng ăn, thích ở thì đừng ở, như ai chào đón họ ."
"Bốp!"
Khi Cố Lễ dựng tai thấy câu cuối cùng của Khang Quả, đột nhiên đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, đó bật dậy, định giận dữ quát mắng thì Cố Trình gọi ,
"Lễ nhi, xuống."
Cố Lễ phục chỉ bàn bên cạnh:
" mà bọn họ..."
"Ngồi xuống."
Sắc mặt Cố Trình trở nên khó coi, giọng cũng toát lên sự nghiêm nghị thể nghi ngờ.
Cố Lễ hậm hực liếc bàn bên cạnh, tình nguyện xuống.
Từ Tứ Cẩm và Khang Hữu Hậu từ hậu viện trở về thấy khí nơi đây chút nặng nề, liếc tự bàn.
Khang Hữu Hậu đưa tay hiệu:
"Mọi mau ăn cơm !"
Cố Lễ cầm đũa lên, mà dậy :
"Ta đói, ăn nữa."
Thấy định bỏ , Cố Trình nghiêm giọng quát:
"Trước khi ngoài ngươi hứa với những gì? Nếu lời, đừng theo ."
Cố Lễ càng nghĩ càng thấy ấm ức, giơ tay chỉ hướng Khang Quả và Khang Đào, lớn tiếng đầy bất mãn:
"Ta chỉ một câu, hai họ cả một tràng, mà còn khó như . Họ thực sự cho rằng chúng đến để ăn xin? Thật sự coi chúng là ăn mày? Ta từ nhỏ đến lớn từng chịu cái ấm ức , ở nữa, ngay bây giờ."
Vừa , "ầm" một tiếng, đá đổ chiếc ghế , bực bội định bỏ . Cố Trình lúc cũng đặt đũa xuống, dậy nhắc nhở:
"Cố Lễ, ngươi đó. Trước khi đến nhắc nhở ngươi, đừng quá tùy hứng, đừng nũng con nít. Ngươi xem lời như gió thoảng bên tai ?"
Cố Lễ cứng đờ tại chỗ, im lặng một lời.
Từ Tứ Cẩm Khang Quả và Khang Đào đang cúi đầu ăn cơm, dậy nhắc nhở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-70.html.]
"Hai đứa, mau xin Lễ công tử."
Khang Đào phục đáp:
"Nương, rõ ràng là chê bánh màn thầu bột trắng nhà , con và nhị tỷ vài câu thì ?"
Khang Quả cũng hùa theo:
" đó, họ ở nhà ăn miễn phí, uống miễn phí, ở miễn phí, còn chê đồ nhà ngon, đạo lý đó chứ?"
"Hai đứa con thật sự càng ngày càng lễ phép. Lễ công t.ử là khách của nhà , đừng là gì, cho dù , các con cũng dùng những lời lẽ đó để đối đáp với !"
Khang Đào bĩu môi đầy bất mãn :
"Họ tính gì là khách, rõ ràng là chủ nợ của cha ruột con. Cứ dây dưa ở nhà cả ngày, chúng còn cung phụng đồ ăn ngon thức uống , dựa chứ?"
Khang Khiết c.ắ.n đũa, nhỏ giọng phụ họa:
" đó, phụ rốt cuộc nợ họ bao nhiêu tiền? Hay là chúng đưa cho họ , để họ !"
Về phận của mấy , Từ Tứ Cẩm từng đề cập đến với các con, cũng thể nhắc đến.
Nàng chỉ đành khẽ cau mày, vui nhắc nhở:
"Các con còn nhỏ, những chuyện hiểu, đừng cãi bướng. Khang Quả, Khang Đào, mau xin Lễ công tử."
"Tại chứ?"
Khang Quả và Khang Đào đồng thanh hỏi:
"Tại chúng con xin ?"
"Chỉ vì hai đứa lễ phép, năng suy nghĩ. Hôm nay nếu hai đứa xin Lễ công tử, mỗi đứa sẽ phạt tấn mã bộ ba canh giờ."
Ba canh giờ?
Con quá kinh khủng.
Trước đây bảo chúng tấn nửa canh giờ, chân chúng mỏi nhừ, eo đau lưng mỏi .
Nếu thật sự tấn ba canh giờ, chẳng lấy mạng nhỏ của chúng .
Khang Đào căng thẳng nuốt nước miếng, còn Khang Quả thì rộng rãi kéo tay Khang Đào, một cách hề bận tâm:
"Xin thì xin , mất miếng thịt nào."
Nàng kéo Khang Đào đến mặt Cố Lễ, thấy mặt sang một bên, Khang Đào lườm một cái thật mạnh, cùng Khang Quả cúi hành lễ với , và lớn tiếng :
"Xin Lễ công t.ử đừng chấp nhặt với chúng tiểu nhân . Chúng tiểu nhân sai ."
Khang Quả cũng thuận thế :
"Xin Lễ công t.ử đại nhân chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với những nữ t.ử khó chiều như tiểu nhân chúng ."
Cố Lễ mặt đỏ bừng, giận đến mức chỉ tay họ: "Ca, xem họ kìa! Đây là xin ? Đây rõ ràng là đang hạch tội ! Khi nào trở thành tiểu nhân? Tại thành tiểu nhân?"
Khang Quả lườm một cái, cúi sâu một nữa, kéo dài giọng sửa lời:
"Ta sai, xin Lễ công t.ử đại nhân chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với chúng nữa. Ngài cứ ăn uống thoải mái . Nếu ngài thấy bánh màn thầu bột trắng ngon, sẽ mua bánh bột thô cho ngài, thật sự thì hấp nóng ngay cho ngài, miễn là ngài hài lòng là ."
Lời thì đấy, nhưng giọng điệu của nàng khiến Cố Lễ cảm thấy gì đó đúng.
Ninh Tây Nhiêu thấy , vội vàng tiến lên kéo Cố Lễ bàn, hòa giải:
"Được , chuyện gì to tát cả, rõ là . Mau ăn cơm !"
Cố Lễ bĩu môi, vẫn động đũa. Cố Trình khẽ cau mày, nghiêng về phía , nhắc nhở:
"Trong điều kiện thể đảm bảo ngươi dịch bệnh, ngươi phép về. Hoàng cung là huyết mạch của Đại Nguyên Quốc, nếu nơi đó xảy dịch bệnh, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Ngươi tùy tiện đòi về nữa, hiểu ?"
Cố Lễ bĩu môi, mặt mày u ám miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Khang Hữu Hậu lúc mới chào tiếp tục dùng bữa.
Sau bữa cơm, Khang Hạnh dọn dẹp xong xuôi, chuẩn cửa thì Cố Trình gọi .
Nàng đang đeo một chiếc gùi lưng, kinh ngạc đầu y:
"Trình công t.ử gọi , việc gì ?"
"Nàng ngoài ?"