Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:52:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Á?
Vấn đề khiến Khang Hữu Hậu sững sờ.
Chàng ngờ, Từ Tứ Cẩm bình thường nghiêm túc như , hỏi loại vấn đề .
đây cũng chuyện gì khó , dù họ đều sống trong một thế giới cởi mở.
Chàng xoa xoa hai tay, mắt cong cong đáp:
“Ở thời đại sinh sống, nam nhân và nữ nhân đều cần sinh con. Một trăm phần trăm t.h.a.i nhi đều thể phát triển bên ngoài cơ thể bằng t.ử cung nhân tạo, đó sẽ kết nối mạch m.á.u của cha với t.h.a.i nhi để cha cung cấp oxy và chất dinh dưỡng cho t.h.a.i nhi. Không cần giống nữ nhân nơi , chịu đựng nỗi khổ t.h.a.i nghén mười tháng, còn đ.á.n.h đổi nửa cái mạng để sinh con.”
Nói đến đây, vô tình chớp mắt nàng:
“Còn về chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, đây là trình tự vĩnh viễn đổi, dù ở thời đại nào cũng đổi ...”
Nghĩ đến những chuyện đó, cảm thấy nóng ran, vô thức nuốt nước bọt.
Đại khái cảm nhận sự khác thường của , Từ Tứ Cẩm vội vàng đổi chủ đề,
“ , hiện tại dịch bệnh lẽ lan khắp Đại Nguyên Quốc, t.h.u.ố.c kháng dịch của đủ dùng ?”
Khang Hữu Hậu vỗ n.g.ự.c đầy tự hào, giơ ngón cái lên:
“Tủ t.h.u.ố.c của thể cung cấp t.h.u.ố.c vô hạn. Ta lấy một bình thì nó sẽ bổ sung một bình, lấy mười bình thì nó sẽ bổ sung mười bình. Chờ cơ hội, sẽ dẫn nàng xem phòng phẫu thuật và gian của ..."
Từ Tứ Cẩm cảm thấy hổ thẹn về khả năng đặc biệt mà Khang Hữu Hậu mang theo.
Bởi vì nàng ngoài Hộp Thuốc Thú Y và Bình Trữ Tinh Dịch , chẳng còn gì khác.
may mắn , đồ trong Hộp Thuốc Thú Y và Bình Trữ Tinh Dịch của nàng cũng giống như tủ t.h.u.ố.c của , thể tiếp tục sử dụng vô hạn, nếu nàng thực sự sẽ cảm thấy tự thẹn bằng.
“Được, chờ dịp, sẽ xem gian núi nước và cả phòng phẫu thuật thần kỳ của . chuyện giữa hai chúng tuyệt đối thể với ngoài, chỉ cần hai là , nếu sẽ nhiều chuyện giải thích .”
Nói đến đây, nàng khổ một tiếng, “Lúc , Triệu Thu Cúc và Hứa Tiểu Đan còn mang m.á.u ch.ó đen đến hắt , hiện nguyên hình đấy.”
“Ha ha ha!”
Khang Hữu Hậu bật , tiếng sảng khoái khiến Từ Tứ Cẩm cũng nhịn mà mỉm theo.
Đêm đó, Ninh Tây Nhiêu và những khác mang về một xe đầy ắp vật dụng sinh hoạt từ thành trấn. Tất cả thứ đều họ mua thêm một phần dành cho Từ Tứ Cẩm.
Để bày tỏ lòng cảm ơn, Từ Tứ Cẩm bảo Khang Hạnh, Khang Quả và Khang Đào giúp họ dọn dẹp phòng ốc, trải giường chiếu.
Dù , để mấy đại nam nhân việc nhà vẻ vụng về.
Khang Quả và Khang Đào bĩu môi, giúp trải giường làu bàu:
“Nương cũng chẳng nghĩ gì nữa, tại cứ để mấy đàn ông lạ ở nhà? Chẳng tiện gì mà còn hầu hạ họ.”
Khang Đào cũng hùa theo:
“ đó, cha sống của chúng cũng chẳng thèm nghĩ đến chúng . Ai mà mấy đàn ông là chứ.”
Nhắc đến chuyện , Khang Hạnh trầm tư :
“Mấy vị công t.ử trẻ tuổi thì giống , trông họ tuấn tú sáng sủa. Chỉ là mấy vị thị vệ bên cạnh họ chút đáng sợ, ai nấy đều hung thần ác sát, cả ngày chẳng thấy lấy một cái, lạnh lẽo như băng đá .”
Khang Quả bĩu môi, kéo dài giọng mỉa mai: “Đẹp mặt thì ích gì? Nhìn dáng vẻ là loại 'mười ngón tay dính nước xuân' , ai nấy chuyện còn vẻ văn vẻ, phát bực. Theo thấy, mấy bọn họ chừng là nam sủng của nhà giàu nào đó...”
“Khà khà khà...”
Lời của Khang Quả khiến Khang Hạnh và Khang Đào bật khúc khích.
“Ừm ừm...”
Ninh Tây Nhiêu bước , thấy lời của Khang Quả. Y ngượng nghịu đưa tay lên che miệng hắng giọng, giả vờ như thấy gì, bước cất giọng gọi lớn:
“Ba vị hiền chất vất vả . Ban ngày lúc mới đến, đầu gặp các cũng mang theo quà cáp gì. Vừa chợ thành thấy tiệm bán trang sức, mua cho mỗi một phần, xin các vị hiền chất nhận cho.”
Ba nha đầu đỏ bừng mặt . Khang Quả lắp bắp ngượng nghịu:
“Ngươi... ngươi đến từ bao giờ?”
Ninh Tây Nhiêu thản nhiên đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-67.html.]
“Mới đến thôi!”
“Vậy ngươi... thấy gì?”
“Nghe thấy các hình như đang về nam sủng gì đó? Ở nam sủng? Ai nam sủng?”
Cái ...
Lúc , Khang Quả hận thể tìm một cái khe đất mà chui , Khang Hạnh cũng cảm thấy vô cùng hổ. Khang Đào nuốt nước bọt, lớn tiếng :
“Ai mà chẳng đời lưng , ai mà chẳng về khác mặt? chúng ... thực đang chuyện trong các vở kịch, đúng , Nhị tỷ?”
Khang Quả khổ một tiếng gật đầu:
“ đúng, chuyện trong vở kịch.”
Dù thì việc lưng khác vẫn là sai trái. Dù Khang Quả trời sợ đất sợ, lúc cũng cảm giác như chuyện bắt quả tang.
Ninh Tây Nhiêu để tâm, mà vẻ thoải mái gật đầu: “Ồ, thì là thế. , đây là quà mua cho các , cầm lấy xem thích .”
Khang Đào háo hức chạy tới, nhận lấy một chiếc hộp, mở , bên trong là một đôi hoa tai ngọc đỏ. Nàng lập tức sáng mắt lên, mừng rỡ :
“Oa, hoa tai quá.”
Ninh Tây Nhiêu khẽ , giọng lãnh đạm vang lên:
“Thích thì cứ lấy đeo . Các hiền chất, mau chọn lấy món quà thích ...”
Hả?
Hiền chất?
Khang Hạnh và Khang Quả ngạc nhiên ngẩng đầu . Khang Quả lập tức quên mất chuyện , chống hai tay lên hông trừng mắt :
“Ngươi cửa 'cháu gái' 'cháu gái' nọ. Ngươi gọi ai là cháu gái? Ngươi lớn bao nhiêu mà thích trưởng bối đến thế?”
“Gọi ngươi đó!”
Hắn dùng cằm chỉ Khang Quả, sang Khang Hạnh và Khang Đào: “Còn cả các nữa. Ta gọi cha các là đại ca, các chẳng là chất nữ của ? Ta là tiểu thúc của các đấy. Ta , món quà tặng danh nghĩa trưởng bối.”
Cái ...
Lời cũng lý.
Khang Quả khẽ nhếch môi, khinh thường lớn:
“Ai thèm quà của ngươi, ai thèm gọi ngươi là tiểu thúc chứ.”
Ninh Tây Nhiêu nhanh chậm tặc lưỡi:
“Các thèm thì thật đáng tiếc. Những thứ của đều mua ở Thượng Phẩm Đường, tiệm trang sức lớn nhất ở Giang Lăng huyện đấy. Ngày mai trả !”
Thượng Phẩm Đường?
Đồ ở đó đều tinh xảo, phụ nữ nhà nông dân bình thường thể mua nổi.
Khang Quả lập tức sáng mắt những món đồ trong tay . Dù thèm, nàng vẫn cố gắng kiên quyết xua tay:
“Nương dạy chúng tùy tiện nhận đồ của khác, huống hồ chúng và ngươi quen ...”
“Trước quen, sẽ quen. Chúng dự định ở đây lâu dài, nương các đồng ý .”
Trong lúc , hứng thú Khang Quả:
“Tiểu Quả Tử, nương các , quà gặp mặt coi như tiền thuê nhà. Nếu các nhận, lát nữa đừng trả tiền thuê nhà đấy nhé!”
“Khoan ...”
Ngay khi dứt lời, chuẩn , Khang Quả bước nhanh hai bước, giơ hai tay chặn mặt , lạnh lùng chất vấn:
“Ngươi nương đồng ý chúng nhận đồ ngươi tặng?”
Ninh Tây Nhiêu gật đầu: “ , coi như tiền thuê nhà. Hơn nữa, quà tặng cho Khang Khiết và Tiểu Ngọc, hai nhận . Ba nếu thấy khó xử thì trả thôi.”