Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:45:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi thấy Lưu Tiểu nương t.h.ả.m như , cũng lén lút thì thầm chỉ trích:
“Cũng trách Lưu Tiểu nương lo lắng, một đứa trẻ khỏe mạnh mất là mất, đặt ai cũng chịu nổi.”
“ đó, Tứ Cẩm dạy khác học thú y vốn là chuyện phúc lợi cho bà con lối xóm, nhưng nàng còn bắt giúp nàng chăn bò, đây chẳng rõ ràng là bắt nạt khác ? Giờ thì , trực tiếp rơi xuống sông c.h.ế.t đuối, Lưu Tiểu nương đây?”
“Ôi chao! Thật đáng thương!”
Tất cả lời bàn tán của đều lọt tai Từ Tứ Cẩm. Nàng nhíu chặt mày, âm thầm cầu nguyện, hy vọng Khang Hữu Hậu thể khiến Lưu Tiểu sống , bằng , tội danh hại của nàng e rằng sẽ ấn định mất.
Lúc , Khang gia nhân tin cũng lũ lượt kéo đến. Chúng đều mang vẻ mặt hóng chuyện chẳng sợ chuyện lớn, lẳng lặng chờ xem Từ Tứ Cẩm bẽ mặt.
Khang Hạnh và Cố Trình, Khang Quả và Ninh Tây Nhiêu tin ở trong thôn cũng như phát điên mà chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng mắt, Khang Quả lo lắng bước tới hỏi:
“Nương, chuyện gì xảy ? Người đó thế nào ?”
Khang Hạnh cũng hụt hỏi dồn:
“Nương, xảy chuyện gì ? Phụ ?”
Từ Tứ Cẩm cau mày lắc đầu với vẻ vui: “Phụ các con đang cứu chữa, đừng ồn ào, đó chờ, đừng để khác tới gần…”
“Các ngươi tránh …”
Lưu Tiểu nương nữa lao về phía Từ Tứ Cẩm, Vương Nhị Tẩu và hai phụ nữ khác vội vàng giữ nàng . Vương Nhị Tẩu ngừng an ủi:
“Nàng đừng lo lắng, Khang Hữu Hậu y thuật, sẽ cứu sống Lưu Tiểu thôi.”
Triệu Thu Cúc trợn mắt khạc một bãi nước bọt, trừng mắt Vương Nhị Tẩu:
“Vương Nhị Tẩu, cách gọi của ngươi đúng , giờ gọi là Từ Hữu Hậu, còn họ Khang nữa , Khang gia chúng sớm đuổi khỏi nhà …”
Khang Tam ca cũng vội vã bĩu môi phụ họa:
“, theo họ Từ của vợ từ lâu . Khang gia chúng loại bạc tình vô dụng như …”
Đến lúc , Triệu Thu Cúc và Khang Tam ca vẫn còn nghĩ cách phủi sạch quan hệ với Khang Hữu Hậu, điều khiến mặt Từ Tứ Cẩm lập tức tái xanh. Nàng ngước Triệu Thu Cúc, nghiến răng :
“Trượng phu thà mang họ Từ với còn hơn mang họ Khang của các ngươi, là Khang gia các ngươi tổn thương lòng . Các ngươi đừng hòng thấy nhà xảy chuyện là chạy đến xem náo nhiệt, náo nhiệt nhà , các ngươi thấu .”
Khang Quả một tay chống nạnh, tay chỉ Triệu Thu Cúc, giận dữ quát:
“Khang gia các ngươi lòng đen tối, hôm nay tuyên bố ở đây, từ nay về chúng đều mang họ Khang nữa, đều theo họ Từ của nương . Ta gọi là Từ Quả, Đại tỷ gọi là Từ Hạnh, Từ Đào, Từ Khiết. Kẻ nào mang họ Khang của các ngươi kẻ đó ăn cám nuốt rau, nửa đời chẳng ngày lành.”
“Con nhãi ranh thối tha , xem hôm nay bóp c.h.ế.t ngươi…”
Khang Tam ca lập tức xắn tay áo lao về phía Khang Quả.
Ánh mắt Ninh Tây Nhiêu bên cạnh xẹt qua một tia ghét bỏ, khóe môi nhếch lên, đưa tay túm lấy cổ tay . Khi Khang Tam ca kịp phản ứng, xoay mạnh cánh tay xuống, chỉ một tiếng “rắc”, Khang Tam ca liền kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết xé tim xé phổi:
“Á! Đau, đau quá…”
Thấy Khang Tam ca đau đến mức trán toát mồ hôi, hai chân quỳ rạp xuống đất, xin tha cũng thốt nên lời, Hứa Tiểu Đan vội vàng chạy tới, vẻ lấy lòng cầu xin:
“Vị công t.ử mau buông tay, mau buông tay, nếu buông nữa sẽ c.h.ế.t mất…”
“Hừ!”
Ninh Tây Nhiêu chẳng thèm để ý mà hừ một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-143.html.]
“Lúc động thủ đ.á.n.h Quả T.ử nghĩ đến sẽ c.h.ế.t ?”
“Hắn từ nhỏ thương Quả T.ử nhất, nào nỡ thật sự động thủ, chỉ hù dọa Quả T.ử thôi. Công t.ử lớn rộng lượng, đừng so đo với , tha cho …”
Ninh Tây Nhiêu nghiêng đầu Khang Quả, nghiến răng từng chữ một:
“Sau , kẻ nào dám ức h.i.ế.p Quả T.ử hoặc Từ gia nhân, sẽ chỉ đơn giản là bẻ cổ tay , các ngươi hãy tự liệu lấy mà sống!”
Dứt lời, dùng sức đẩy về phía . Khang Tam ca lảo đảo mấy bước về ngã thẳng xuống đất, tay ôm lấy cổ tay , đau đớn rên rỉ:
“Á! Đau… đau c.h.ế.t …”
Hứa Tiểu Đan nhanh chóng chạy tới, thấy mu bàn tay của vặn ngược phía , nàng lập tức kinh hoàng kêu lên:
“Chuyện gì thế ? Các ngươi cũng quá đáng quá , một khỏe mạnh các ngươi thành thế ? Từ Tứ Cẩm, các ngươi thật sự quá đáng …”
Hứa Tiểu Đan phịch xuống bên cạnh Khang Tam ca, vỗ đùi rống:
“Từ Tứ Cẩm, ngươi ức h.i.ế.p quá đáng. Mấy nương con các ngươi chính là tai họa của Long Nham thôn, các ngươi hại hết đến khác, các ngươi còn để những kẻ rõ lai lịch chuyện ác trong thôn. Khang Tam ca ơi, sẽ là một kẻ tàn phế, nương góa con côi chúng sống đây? Ta sống nữa, sống nữa…”
Nghe tiếng than của Hứa Tiểu Đan, Triệu Thu Cúc vỗ tay phụ họa theo:
“Từ Tứ Cẩm, ngươi đúng là ức h.i.ế.p quá đáng! Mọi ở đây đều thấy, các ngươi còn để kẻ ngoài thôn lộng hành ở trong thôn ? Còn hại tính mạng khác! Long Nham thôn chúng vốn dĩ phong tục thuần phác, láng giềng hòa thuận, các ngươi đây chẳng là cố tâm khuấy nhiễu những ngày lành của dân làng ! Các ngươi xem đúng ?”
Triệu Thu Cúc khoanh tay chống nạnh, trừng mắt Từ Tứ Cẩm như một vị tướng quân đắc thắng. Nàng nghĩ lời lý cứ, chắc chắn sẽ nhận sự đồng tình của dân làng.
Điều nàng ngờ là, lời dứt, một ai phụ họa theo nàng . Vương Nhị Tẩu tức giận đến mức trừng mắt nàng một cái thật mạnh:
“Triệu Thu Cúc, ngươi đúng là kẻ chỉ sợ thiên hạ loạn. Những mặt ở đây đều mù, chuyện đều thấy rõ ràng. Nếu ngươi lời mát mẻ , Khang Tam ca động thủ với Khang Quả , vị công t.ử thể tay với Khang Tam ca ? Ngươi còn mặt dày ở đây mê hoặc lòng ? Mau tìm lang trung chữa bệnh cho Khang Tam ca , kẻo thực sự thành phế nhân, đến lúc đó tức của ngươi cũng chạy theo khác đấy…”
“Ngươi bậy…”
Hứa Tiểu Đan tức giận trừng mắt Vương Nhị Tẩu, Triệu Thu Cúc:
“Còn đó gì, mau đỡ tìm lang trung…”
Mặc dù Triệu Thu Cúc cảm thấy một cục tức nghẹn trong lồng ngực, nàng vẫn uốn éo đến mặt Khang Tam ca, cùng Hứa Tiểu Đan đỡ dậy, lủi thủi chạy .
Mặc dù chuyện Lưu Tiểu gặp t.a.i n.ạ.n khiến dân làng hài lòng, nhưng Khang gia là hạng gì thì ai cũng . So với Khang gia, họ vẫn cảm thấy Từ Tứ Cẩm đáng để kết giao hơn.
lúc , Lưu Tiểu nương đột nhiên đến ngất xỉu. Vương Nhị Tẩu vội vàng vỗ mặt nàng , kêu lớn:
“Nương nó Tiểu, nàng thế? Nàng thế?”
Nghe tiếng kêu của nàng , Từ Tứ Cẩm vội vàng chạy tới, quỳ nửa xuống mặt, giơ tay dùng sức bấm huyệt nhân trung của nàng , tay ngừng vỗ mặt nàng .
Một lát , Lưu Tiểu nương khôi phục hô hấp. Vương Nhị Tẩu kinh ngạc kêu lên:
“Tỉnh , tỉnh …”
Từ Tứ Cẩm lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
lúc , Khang Hữu Hậu dẫn Lưu Tiểu từ phòng cấp cứu , thấy bức tường phía , y lớn tiếng gọi:
“Tất cả tránh . Hắn …”
Nghe , Từ Đại Nha cùng những khác đều . Khi thấy Lưu Tiểu vẫn mặt đất, Lưu Tiểu nương mới tỉnh liền lăn lê bò toài nhào lên , ngừng kêu gọi:
“Tiểu ơi! Con thấy nương ? Tiểu ơi!”