Nữ Thú Y Xuyên Không Mở Trang Trại Ở Cổ Đại! - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-12-03 13:45:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu cuối cùng Khang Hạnh thấy. Nàng vốn tới gần những phụ nữ tán gẫu, nhưng lời họ thật khó lọt tai, nàng nhịn bước tới, chào hỏi họ,

“Hồ đại thẩm, Tôn đại nương, các vị đang rảnh rỗi đó ư?”

Mấy phụ nữ thấy nàng tới, đều hì hì đáp :

là nữ đại thập bát biến , Hạnh nha đầu càng ngày càng xinh .”

“Phải đó, đây Hạnh nha đầu thường lên núi cắt cỏ heo, thật sự là một nha đầu thôn quê. Giờ đây thướt tha như tiểu thư khuê các.”

“Hạnh nha đầu, vị bên cạnh ngươi là?”

Hạnh kiên nhẫn mấy phụ nữ xong. Trong lòng nàng cũng hiểu, họ ý gì khác, chỉ là chút lắm lời, thích lo chuyện bao đồng thôi.

Nàng nhẹ nhàng, đáp: “Vị là Cố công tử, bằng hữu của Phụ , là quý khách của nhà . Ngài dân làng Long Nham chúng thuần phác, hàng xóm láng giềng thiết, nên bảo dẫn ngài đây để mở mang tầm mắt.”

Nói đến đây, nàng liếc Cố Trình một cái :

“Ngài thành thị thích tụ tập tán gẫu chuyện nhà nhà , nếu tình trạng nhà mà sống ở thành thị, chắc chắn những sẽ rình tường mà nhạo Nương sinh con trai, còn nhà kiếm nhiều tiền bạc thì ích gì, tương lai nam đinh thừa kế gia sản. Tư tưởng thật sự quá hủ lậu, tại nhất định con trai mới thừa kế gia sản? Chúng là nữ nhân thì ? Nương cũng là nữ nhân, chẳng vẫn xây thú y viện, dựng nhà cửa đó ? Dù rằng công lao của Phụ , nhưng Phụ chuyện gì cũng theo Nương . Phụ còn , Nương tuyệt đối thua kém nam nhân, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.”

Lời của Khang Hạnh dường như là với Cố Trình, nhưng khiến mấy phụ nữ thoáng chốc đỏ mặt.

Họ ngây một lúc, nhao nhao dậy, lúng túng :

“Cái... về nhà nấu cơm đây, hai cứ từ từ trò chuyện nha.”

“Cũng còn sớm nữa, cũng về nhà cho lợn ăn.”

“Hạnh , chúng nhé, hai cứ tiếp tục tản bộ nha!”

Nhìn thấy mấy phụ nữ lượt rời , Khang Hạnh bĩu môi hừ nhẹ một tiếng,

“Lòng đàn bà, cả ngày chỉ tụ tập để nhai nhai chuyện nhà khác.”

“Người đều tính cố hữu. Khi rảnh rỗi, chuyện họ thích nhất chính là tán gẫu chuyện nhà nhà . Nàng cần vì điều mà tức giận, dù họ chỉ thuận miệng , cũng thể đổi gì.”

Nương thấy sẽ giận đó.”

“Nương nàng thời gian để giận những chuyện vô bổ , Nương nàng cũng sẽ chấp nhặt với những .”

Nói đến đây, nghiêng đầu nàng,

“Nàng một câu đúng, nữ nhân kém cạnh nam nhân, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Ví như Hoàng Hậu nương nương trong cung, nàng cũng là nữ nhân, nhưng nàng thực sự mẫu nghi thiên hạ, tất cả nam nhân trong triều đều kính trọng nàng , thấy nàng đều quỳ lạy hành lễ.”

Nhắc đến Hoàng Hậu nương nương, Khang Hạnh đầy vẻ sùng bái,

“Ngài từng gặp Hoàng Hậu nương nương ? Nàng xinh ?”

Cố Trình cong khóe miệng gật đầu,

“Từng gặp , nàng tuy nhất hậu cung, nhưng nàng hiểu đại cục nhất, thông minh và sáng suốt nhất...”

Nói đến đây, nghĩ đến những tranh chấp giữa các nữ nhân trong hậu cung, khỏi chút áy náy mà dừng miệng,

“Đi thôi Hạnh, chúng sang bên xem ...”

Khang Hạnh hướng tay chỉ lắc đầu,

“Không , đó là hướng nhà họ Khang, thích nơi đó. Ta dẫn ngài bờ sông xem nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-thu-y-xuyen-khong-mo-trang-trai-o-co-dai/chuong-139.html.]

Cố Trình gật đầu đồng ý, theo nàng về phía bờ sông.

Trên đường , Khang Hạnh kể cho về chuyện Khang lão thái bắt nàng lấy chồng, nàng trong lúc quẫn bách nhảy sông, suýt chút nữa c.h.ế.t đuối.

Khi họ đến bờ sông nhỏ, dòng nước róc rách chảy, nàng kể về những trải nghiệm của năm nương con nàng trong Khang gia những năm qua. Nói đến chỗ xúc động, mắt nàng bắt đầu đỏ hoe, nàng tủi cầm khăn tay nhẹ lau nước mắt.

Khi nàng bỏ tay xuống, hai tiếp tục dọc theo bờ suối nhỏ. Tay Cố Trình vô tình chạm tay nàng, nàng lùi sang một bước. Thấy , Cố Trình trực tiếp đưa tay nắm lấy tay nàng, bước một bước tới mặt nàng, ánh mắt tràn đầy tình ý nàng,

“Hạnh, bất kể đây nàng chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu ủy khuất, tất cả đều kết thúc . Sau hãy để chăm sóc và bảo vệ nàng, ?”

Hành động đột ngột của khiến Khang Hạnh nhất thời phản ứng kịp.

Nàng ngây , đôi mắt ngừng chớp động, giọng lí nhí như muỗi kêu hỏi:

“Trình công tử, ngài... ... hiểu ý ngài cho lắm.”

Cố Trình kéo tay của nàng, nàng giằng nhưng nắm chặt hơn.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc đôi mắt trong veo thuần khiết hàng mi dài của nàng, từng chữ từng chữ :

‘Ta ... thích nàng.’

“Không.”

Khang Hạnh sợ hãi lùi , chân lùi về hai bước, nhưng hai tay nắm chặt nên thể nhúc nhích.

Nàng hoảng sợ , dùng sức lắc đầu,

“Trình công tử, ngài ? Ngài là bằng hữu của Phụ , luôn xem ngài là bậc trưởng bối, ngài thể thích ?”

“Hạnh, chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, chỉ gọi Phụ nàng một tiếng đại ca, thể coi là trưởng bối của nàng? Ta thích nàng, ngay từ đầu gặp mặt thích , thật đấy.”

Khang Hạnh vẻ mặt mờ mịt, tim đập thình thịch ngừng, mặt cũng đỏ bừng đến tận mang tai.

Lời tỏ tình của Cố Trình quá trực tiếp, nàng nhất thời nên từ chối thế nào.

“Ta...”

Nàng thốt một chữ, liền cảm thấy cặp môi một sự mềm mại chặn , ngay đó là một làn hương bạc hà thoang thoảng xộc tới.

Nàng kinh hoàng mở to mắt, hai tay chống lên n.g.ự.c , dùng sức đẩy , đưa tay nhẹ lau đôi môi hôn qua, hổ cúi đầu xuống.

Tuy rằng nàng và Lý Từ từng lén lút định tình, nhưng Lý Từ bao giờ táo bạo hôn nàng như Cố Trình. Hay đúng hơn, nàng và Lý Từ chỉ nắm tay, từng hôn.

Vừa đầu tiên nàng nam nhân hôn trong đời, cũng là đầu tiên nàng tư vị nam nhân hôn, là cảm giác mặt đỏ tim đập, tê dại như thế .

“Hạnh, xin .”

Cố Trình mặt đỏ bừng nàng,

“Vừa quá lỗ mãng, xin , nhưng tình cảm dành cho nàng là thật. Chỉ cần nàng đồng ý ở bên , đảm bảo sẽ đối với nàng cả đời, đảm bảo để nàng chịu bất kỳ tủi nhục nào.”

Đây là đầu tiên những lời với một nữ tử, Khang Hạnh cũng là duy nhất khiến những lời .

Lời khiến Khang Hạnh ngây tại chỗ. Ngón tay nàng ngừng xoắn lấy chiếc khăn tay, răng c.ắ.n chặt môi, mặt cảm thấy nóng ran, đầu càng cúi thấp hơn...

Cố Trình Khang Hạnh tính cách rụt rè, nàng chấp nhận trong thời gian ngắn là điều dễ, bước gần nàng một bước, :

“Hạnh, nàng cần vội trả lời , nàng thể từ từ khảo nghiệm ...”

 

Loading...