“Muội ngươi nhất định là đang sống yên bình ở một nơi nào đó, chừng một ngày nào đó thì các ngươi thể gặp ”. Triệu Thanh Thanh nghiêm túc .
Kỷ Lăng Tiêu nghĩ nếu mà thật sự là như thì .
Triệu Thanh Thanh , cuối cùng cũng một câu giống tiếng .
Bé gái nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo , nếu mà thể bình yên lớn lên thì……
Kỷ Lăng Tiêu đầu liếc mắt Triệu Thanh Thanh một cái.
Con bé cũng độ tuổi như nàng thì .
Một cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở .
Triệu Thanh Thanh và Kỷ Lăng Tiêu đều đầu thì thấy Cơ Hoài Dã từ trong phòng .
Cơ Hoài Dã đưa một phong thư cho Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh xem xong thư thì liền suy sụp.
Là thư của cha nàng bảo nàng về huyện.
Nàng thích nhà của Khương Dao, mấy ngày cũng vui vẻ, khi còn suy nghĩ bảo cha nàng tới thôn Thanh Mộc trồng trọt……
mà tuy rằng cha nàng chiều nàng nhưng nguyên tắc, chuyện gì quyết định thì .
Cha nàng chuyện ở đây xong thì sẽ mang nàng tìm cha nương ruột của nàng .
Tình cảm của Triệu Thanh Thanh đối với cha nương của chút phức tạp, bọn họ là cố ý bỏ rơi , là vô tình, là bắt.
mà, tóm là vẫn chút tò mò.
Tò mò cha nương ruột của là như thế nào.
Cha mang nàng tìm, thì tìm thôi.
Nàng chỉ gặp một cái, chắc nhận .
Yêu thương và quan tâm mà cha nương ruột nên thì cha nàng đều cho nàng .
Chuyện bên của ông gần xong , cho nên thư tới bảo nàng về cùng Cơ Hoài Dã.
“Cơ Hoài Dã, ngày mai chúng nhé, để tạm biệt với Dao Dao. Được ?” Trong mắt Triệu Thanh Thanh mang theo vẻ cầu xin.
“Ừ”. Cơ Hoài Dã bỗng dưng dễ chuyện.
“Ngươi cũng ở Khương gia để gặp Dao Dao nhiều hơn đúng ?” Triệu Thanh Thanh bày dáng vẻ như thấu .
Cơ Hoài Dã để ý tới nàng .
“Hừ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-183.html.]
Cơ Hoài Dã thì vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng mà thật cũng dễ hiểu.
TBC
Mọi việc cứ nghĩ tới Dao Dao là sẽ hiểu thôi.
Triệu Thanh Thanh đầu Kỷ Lăng Tiêu.
“Đạo sĩ thối, đừng luyến tiếc ”.
Kỷ Lăng Tiêu ghét bỏ: “Cút!”
……
Khương Dao ngủ một giấc đến chạng vạng, khi tỉnh vặn đến bữa cơm chiều.
Nàng thương nên Tiền Chiêu Đệ cố ý hầm canh cho nàng.
Cẩu Nhi và Điềm Bảo bưng đồ ăn tiến .
Phía Cơ Hoài Dã theo.
Điềm Bảo liếc mắt Cơ Hoài Dã một cái, mắt to tròn lôi kéo Cẩu Nhi cửa.
Từ Điềm Bảo mất tích , hai liền như hình với bóng.
Vốn dĩ Khương Dao duỗi tay xúc cơm, kết quả là đồ ăn đến bên miệng nàng.
Nghĩ đến mắt là tể tướng quyền thế ngập trời trong tương lai đang bón cơm cho nàng, Khương Dao liền chút yêu thương mà lo sợ.
“A Dã, để tự ”.
“Hai tay nàng đều vết thương, miệng vết thương sẽ vỡ ”. Cơ Hoài Dã cau mày : “Chúng là bạn bè”.
, bạn bè thì nên giúp đỡ .
Lúc nàng còn vui vì A Dã để ý tới nàng, hiện tại từ chối thì là khách sáo ?
Hơn nữa, tể tướng tương lai đang bón cơm cho nàng, như cũng đủ cho nàng hãnh diện.
Liền ngoan ngoãn chờ đút cơm.
Cơ Hoài Dã vô cùng kiên nhẫn, bón cho nàng ăn xong bón cho nàng ăn canh.
Ánh mắt Cơ Hoài Dã dừng ở đôi môi đỏ bừng của nàng, luôn chút thất thần.
Đút canh xong, Cơ Hoài Dã liền đưa một cái khăn tay cho nàng.
Khương Dao dùng khăn tay xoa miệng. Khi nàng ngửi một mùi hường nhàn nhạt, định cất thì Cơ Hoài Dã cầm lấy.
“Ta sẽ giặt sạch trả cho ”. Khương Dao nhớ rõ thói ở sạch.
“Không cần”.
Cơ Hoài Dã cất trong tay áo của .