Tin tức Khương Dao thu quả nho núi mau chóng truyền khắp thôn Thanh Mộc.
“Quả nho núi quá chua, ăn còn dễ dàng đói, lãng phí gạo thóc, Khương Dao quả nho núi cái gì?”
“Nghe là một văn tiền một cân, nếu hái hai mươi cân thì là hai mươi văn ?”
“Ta ở trấn khiêng bao một ngày cũng chỉ kiếm năm mươi văn, còn mệt đến chết”.
“Khương Dao sẽ gạt đấy chứ, chờ chúng hái về mà nàng cần thì bây giờ?”
“Ta thấy chính là lừa dối khác đấy, chỉ kẻ ngốc mới hái”.
Người đang chuyện chính là Trần thị, con dâu của Chương lão thái.
Gia đình đầu trong việc xích mích với Khương gia trong thôn Thanh Mộc chính là nhà Chương lão thái.
Lúc bởi vì chuyện của mấy đứa nhỏ mà náo loạn với Khương Dao một .
Hai chồng nàng dâu Chương lão thái và Trần thị thua, xám xịt mà chạy , nhưng đều nhớ kỹ mấy chuyện .
Nhìn mỗi Khương Dao lên huyện trở về đều mang về ít đồ, cuộc sống vô cùng rực rỡ thì trong lòng cực kỳ ghen ghét.
“Các ngươi thì , đừng lừa dối mà còn uổng phí công sức trâu ngựa cho ”.
Trần thị như nên vài liền từ bỏ ý tưởng hái quả nho núi.
Còn vài cảm thấy dù ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì cứ hái thử xem.
Khương Dao cũng thiếu đạo đức đến mức lừa hương phụ lão đúng ?
Vì thế, sáng sớm ngày thứ hai, ba năm thôn dân cõng sọt lên núi.
Thôn Thanh Mộc nhiều quả nho dại núi.
Buổi chiều, liền cõng một cái sọt đầy xuống núi, tới Khương gia.
Thấy tới, Khương Dao liền cầm một cái cân cửa cân.
Nếu phẩm chất , Khương Dao thấy lòng, cho dù đủ một cân thì nàng vẫn sẽ trả một văn tiền.
Ví dụ như hai mươi chín cân mấy lạng, nàng liền trả ba mươi văn.
Mọi cầm tiền cũng đều vui tươi hớn hở.
“Hôm nay kiếm tiền đủ mua hai cân thịt. Nha đầu Khương gia thật đúng là tồi, trả tiền liền đưa tiền, hề gạt ”.
“Hắc hắc, ngày mai sớm một chút, gọi cả bà nương nữa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-165.html.]
Trần thị những lời thì tức giận đến ngứa răng.
Khương Dao lấy nhiều tiền như ?
Thật sự phát tài ?!
Trần thị thấy mà đỏ mắt. Ngày hôm bà liền gọi nam nhân nhà là Ngô Đại Thủy cũng lên núi hái quả nho núi.
Bọn họ sớm, tìm tới một nơi quả nho hái.
Sau đó thấy bọn họ liền nhịn mà chê một câu: “Không hái ? Sao còn tới sớm hơn chúng thế?”
Trần thị chỉ coi như thấy.
Khương gia.
Khương Dao bận rộn từ sáng sớm.
Nàng tìm Ngưu Đại Sơn , bao bộ xe bò của ông hai ngày nay để ông mang hai mươi mấy bình đựng rượu trở về cho .
Sau đó cùng Tiền Chiêu Đệ rửa sạch sẽ phơi khô quả nho thu từ thôn dân của ngày hôm qua, bóp nát bỏ bình.
Đến buổi chiều thôn dân tới bán quả nho núi.
TBC
Hôm nay rõ ràng là nhiều hơn ngày hôm qua nhiều.
Khương Dao cầm cân chờ ở cửa, cân hết đến khác.
Rất nhanh, Khương Dao thấy quen.
Trần thị và theo bên cạnh chắc là nam nhân của bà .
Hai hai sọt đầy, đặt ở mặt Khương Dao.
“Cân ”
Khương Dao cân mà xem chất lượng của quả nho.
“Ta và nam nhân của việc là tiếng cẩn thận ở trong thôn, những quả nho đều cẩn thận chọn qua”. Trần thị đắc ý .
Khương Dao chút nghi ngờ, Trần thị tiếng cẩn thận mà là tiếng gian xảo.
Nếu mà trong trộn lẫn quả xanh thì ngược còn hợp lý hơn một chút.
“Nha đầu Khương gia, ngươi mau cân , phía còn nhiều đang chờ nữa đấy”.
Khương Dao cân hai cái sọt tổng cộng bốn mươi hai cân.
Trừ cái sọt thì còn bốn mươi cân.