Ngao! Đau!
Động tác của Khương Dao cực kỳ lưu loát, chỉ vài cái thôi chế trụ tên thủ lĩnh.
Vừa mấy tiểu còn một loại cảm giác chân thật.
Tiểu nương tử xinh như thể coi trọng lão đại của bọn họ?
Quả nhiên là mờ ám!
Vào lúc đầu, nắm tay của tiểu nương tử dừng ở mặt bọn họ, động tác cực kỳ nhanh.
Rất nhanh, mặt đất một đống.
Có mấy là dậy nổi, còn mấy là nàng đè nặng.
Ai cũng nghĩ đến, tiểu nương tử nhu nhược như mà giỏi thế!
Lúc , ba Cơ Hoài Dã và Mạc Hồi cũng chạy tới từ bên cầu.
Chân của Cơ Hoài Dã cẩn thận đạp lên tay của tên thủ lĩnh .
“Ngao!” tên thủ lĩnh đau mà hô lên một tiếng.
Lúc Cơ Hoài Dã mới như là nhận dẫm lên chân mà dời chân .
Mạc Hồi cũng trợn mắt há mồm.
Thấy Khương cô nương tay, đại nhân bất chấp an nguy liền chạy tới.
Kết quả, bọn họ qua khỏi cầu thì mấy giải quyết!
Hắn đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác một Khương cô nương thể đánh bộ sơn trại .
Hơn nữa đại nhân cùng với thì loại khả năng còn lớn hơn nữa.
Hắn cô nương mà đại nhân coi trọng sẽ đơn giản!
Khương Dao kéo một từ lòng bàn chân : “Đi với trại chủ các ngươi là Lý Đường gặp ”.
Nhà trộm thì chắc chắn bẩm báo.
Tiểu sơn tặc nghiêng ngả lảo đảo mà chạy bẩm báo.
Cơ Hoài Dã liếc mắt Mạc Hồi một cái.
Mạc Hồi quần áo của một sơn tặc, lặng yên một tiếng động mà lẫn trong sơn trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-130.html.]
Không bao lâu, tiểu sơn tặc liền trở về.
“Trại chủ của chúng gặp các ngươi, mau cùng ”.
TBC
Ba Khương Dao, Cơ Hoài Dã, Lý Đường theo phía tiểu sơn tặc .
Ba xuyên qua một cái đường hầm thật dài, hai bên đều dùng đầu gỗ để chống.
Nhìn qua thể thấy sơn tặc đều mang theo vũ khí.
Vài về phía bọn họ, ánh mắt đảo quanh ở Khương Dao.
Thậm chí mấy thò qua hỏi tiểu sơn tặc đang dẫn đường cho bọn họ: “Tiểu nương tử mảnh mai từ ?”
Tiểu sơn tặc dẫn đường sờ gương mặt đang sưng vù của .
Tiểu nương tử mảnh mai ?
Lưng Cơ Hoài Dã thẳng tắp, mặt biểu cảm, thật chính là đang nhớ kỹ tuyến đường.
Khương Dao xung quanh khắp nơi, mặt tràn ngập vẻ tò mò.
Không giống như một mới hang ổ của bọn cướp, ngược như là nhà quê đầu tiên thành, cảm thấy thật mới lạ.
Dáng vẻ như thì chỉ sợ cũng chỉ một nàng mới .
Ánh mắt của Cơ Hoài Dã ngẫu nhiên dừng ở mặt nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ chiều chuộng.
Sau khi mười lăm phút thì đến bên ngoài của một cái đại sảnh.
Đại sảnh xây dựng mang đầy khí phách của bọn cướp, tường ở cửa treo da thú, xương thú.
Ba , bên trong lớn, hai bên sườn đều bày ghế dựa.
Chiếc ghế cùng một đang .
Đó là một hán tử cao lớn hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng ngời, uy nghiêm, hề giống thổ phỉ sơn tặc.
Ánh mắt của nam nhân về phía Lý lão đầu chút kích động, vội vàng tới từ vị trí phía .
“Lý thúc!”
Hiển nhiên, nam nhân chính là Triệu Phi Đao.
Lý lão đầu Triệu Phi Đao, ánh mắt kích động, miệng cứng, tức giận : “Tiểu tử ngươi thật tiền đồ, hiện tại thủ lĩnh sơn tặc, thành hoàng đế một phương ”.
“Lý thúc, những khác nhạo thì thôi, ngài đừng chê bai ”. Triệu Phi Đao sang sảng mà một tiếng.
“Nếu ngươi gọi một tiếng thúc, hãy cho chút mặt mũi, là mang đến”. Lý lão đầu chỉ Cơ Hoài Dã: “Ngươi chuyện với ”.