Ban ngày nàng hỏi thăm , giá nhà ở trấn một trăm lượng.
Hiện tại nàng còn năm mươi lượng, còn thiếu nhiều.
một vò rượu của nàng bán năm lượng, nó thể giúp nàng nhanh chóng tích góp tiền.
Chỉ cần cố gắng thêm một tháng nữa là nàng thể mua một căn nhà nhỏ ở trấn .
Nghĩ đến đây, Khương Dao liền cảm thấy cực kỳ hy vọng, nhắm mắt ngủ.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng tạo nên vẻ mơ màng và tinh tế.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Khương Dao cũng mang theo hai đứa nhỏ chợ bày quán.
Những ngày vận may khá , chỉ trong ba ngày bán bốn vò rượu.
Cẩu Nhi giữ khư khư túi tiền nhỏ trong ngực.
Hai đứa nhỏ vui mừng khôn xiết, khi giường, chúng ngừng lấy túi tiền đếm đếm , tổng cộng hai mươi lượng bạc!
Đây là đầu tiên chúng thấy nhiều tiền như !
Sáng sớm hôm , Khương Dao mang hai đứa nhỏ chợ.
Cả nhà quen việc bày sạp bán hàng.
Những bày quán xung quanh cũng quen với họ nên thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.
Chỉ điều khác biệt duy nhất là thấy ông Lý bán hàng bên cạnh tới bày quán.
Phải rằng ông thường đến sớm, khi Khương Dao đến chợ thì ông mặt từ lâu.
Đến lúc mặt trời lên cao thì ông Lý vẫn xuất hiện.
TBC
Khương Dao trò chuyện với bán hàng bên cạnh, ai nấy đều cảm thấy lạ lùng.
“Ta bày quán ở đây ba năm , trừ những ngày mưa bão thì ngày nào ông Lý cũng đến. Hôm nay thời tiết thế mà thấy ông tới, xảy chuyện gì…” Người bán hàng bên cạnh lắc đầu, gì thêm.
Cẩu Nhi và con khỉ nhỏ vẫn biểu diễn để thu hút sự chú ý của qua đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-117.html.]
Trước sạp hàng tụ tập ít , tiểu nam hài và con khỉ nhỏ hợp tác ăn ý thì ai cũng tấm tắc khen ngợi.
“Nương, con con khỉ !” Lúc , một giọng bá đạo vang lên.
Khương Dao ngẩng đầu , chuyện là một bé gái ba, bốn tuổi, một phụ nhân ăn mặc hoa lệ, sang trọng nắm tay.
Phụ nhân chính là quen của Khương Dao, Đường Xuân Nga.
Đường Xuân Nga nữ nhi thế thì chút vui, nghĩ bụng một tiểu thư con nhà giàu như nữ nhi của thể chơi với con khỉ hoang dã thế .
Đường Xuân Nga vốn định kéo nữ nhi rời , nhưng khi thấy Khương Dao thì đổi ý định.
“Này, nữ nhi của thích con khỉ , bán cho ”. Đường Xuân Nga kiêu căng .
Con khỉ vốn định nhe răng trợn mắt tỏ hung dữ, nhưng thấy Điềm Bảo chạy tới thì lập tức tỏ đáng thương trốn lưng Điềm Bảo.
“Không bán!” Điềm Bảo từ chối.
“Tiểu nha đầu thật , con khỉ ích gì, bán thể lấy tiền mua đồ ăn”. Đường Xuân Nga xong liền lấy một lượng bạc từ trong n.g.ự.c ném tới mặt Điềm Bảo như ban ơn.
Điềm Bảo dùng chân nhỏ đá bạc trả , gương mặt quật cường.
Khương Dao tức giận : “Nữ nhi của bán, ngươi hiểu tiếng ?”
“Hừ, một đứa trẻ cha, gì mà quật cường chứ?” Đường Xuân Nga hét lên: “Mọi ? Nữ nhân là thôn Thanh Mộc, thành sinh hai đứa con, cha của bọn chúng là ai cũng !”
Người qua đường liền con Khương Dao bằng ánh mắt khinh thường.
Cẩu Nhi và Điềm Bảo từ nhỏ khác gọi là đồ con hoang nên nhạy cảm với ba chữ đó.
Từ khi còn nhỏ chúng cha cần chúng.
Hai đứa nhỏ cảm thấy tự ti.
Cẩu Nhi chơi với con khỉ nữa, cùng Điềm Bảo nắm tay con khỉ, đáng thương trốn bên Khương Dao.
Sắc mặt Khương Dao tệ, hai đứa nhỏ là vảy ngược của nàng, nàng thể chịu chuyện hai đứa nhỏ sỉ nhục.
Khương Dao lên, lạnh lùng Đường Xuân Nga.
Đường Xuân Nga ánh mắt nàng chằm chằm chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, cổ họng như nghẹn , nên lời.