Khương Tiểu Hắc xà lòng mẫu , mắt đỏ bừng, nước mắt rơi như mưa.
“Mẫu ... mẫu ..”.
Cậu bé kêu từng tiếng, mang theo tiếng nức nở.
Cậu mẫu , vòng tay mẫu thật ấm áp, sợ đây chỉ là mơ...
Hai con ôm chặt lớn.
Trình lão thái cũng thấy đành lòng.
“Nếu về thì về, nhưng nếu trở về mà còn dám chạy thì sẽ đánh gãy chân ngươi!” Trình lão thái tức giận .
Tiền Chiêu Đệ gì.
Bà cũng ở Khương gia, mấy năm nay ngày nào bà cũng nhớ con.
...
Khương Tiểu Hắc ngước mẫu , trong mắt là vẻ mong chờ, túm c.h.ặ.t t.a.y áo mẫu .
Tiền Chiêu Đệ kéo Khương Tiểu Hắc hậu viện, hai con chuyện.
Trình lão thái theo hướng hậu viện: “Người , lòng yên , Khương gia giữ nàng, tới cả nhi tử cũng cần”.
Tiền Chiêu Đệ gì, nhưng phản ứng của bà khiến cho Trình lão thái câu trả lời.
Khương Dao cảm thấy là mẫu , Tiền Chiêu Đệ chịu ở là do nỗi khổ tâm.
Hậu viện.
Tiền Chiêu Đệ lấy đồ ăn trong tay nải .
“Tiểu Hắc, đây là mẫu mua cho con, mẫu con thích đồ ngọt”.
Lại lấy một bộ quần áo.
“Đây là mẫu tự , nhưng Bảo Nhi nhà lớn nhanh, mặc thể chật...”.
“Nơi là bạc, tiểu Hắc, con giữ , dùng để thành ”. Tiền Chiêu Đệ xong liền đưa một gói bạc nhỏ cho Khương Tiểu Hắc.
Khương Tiểu Hắc nhận.
“Con còn nhỏ, khi nào con thành mẫu cho cũng muộn. Mẫu , chẳng lẽ mẫu thấy con thành ?”
Muốn.
Sao mẫu chứ?
Mẫu con lớn lên, cưới vợ sinh con.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-102.html.]
...
“Mẫu , đừng . Cha việc, chơi bời lêu lổng nữa. Con sẽ học giỏi, đỗ đạt công danh để mẫu sống ”. Khương Tiểu Hắc túm lấy tay áo mẫu , ánh mắt cầu xin.
Tiền Chiêu Đệ rơi nước mắt.
Bà rút tay , Khương Tiểu Hắc thấy tay bà vết thương.
“Mẫu , tay của mẫu ..”.
“Không ”. Tiền Chiêu Đệ hít sâu hai cái : “Tiểu Hắc, mẫu , con tự chăm sóc cho ”.
Nói , bà xoay rời .
Không để ý tới Khương Tiểu Hắc gọi ở phía .
“Dao Dao, nhờ cháu chăm sóc cho Tiểu Hắc, sẽ ghi nhớ ơn nghĩa ”. Tiền Chiêu Đệ Trình lão thái: “Mẹ chồng, hãy giữ gìn sức khỏe”.
Trình lão thái hừ lạnh một tiếng, thèm để ý.
Tiền Chiêu Đệ xong liền thẳng cổng, mang theo khí thế quyết tuyệt.
Trình lão thái bóng dáng của bà lẩm bẩm: “Tiền Chiêu Đệ ? Giống như là dặn dò chuyện hậu sự ?”
Khương Dao cau mày, cũng cảm thấy gì đó , dự cảm .
Khương Dao đầu thấy Khương Tiểu Hắc đau lòng.
“Đường tỷ, tỷ xem vì mẫu cần chứ?” Khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt.
“Mẫu ... lẽ là nỗi khổ riêng”
Khương Tiểu Hắc hiểu là nỗi khổ riêng gì thể cho mẫu của cần .
Hay là chính là một gánh nặng, cho nên mẫu của mới cần ....
Chạng vạng, một tiếng động lớn vang lên từ phía cổng.
Khương Dao thấy liền vội vàng từ nhà bếp chạy , thấy cửa một đám nam nhân đang .
Có sáu , ăn mặc giống như hạ nhân của gia đình giàu , đầu trông dữ tợn, dễ sống chung.
"Đây Khương gia ? Người !"
Khương Dao , đó liền chằm chằm nàng.
"Ngươi là ai?" Khương Dao tức giận hỏi.
Từ đến nay nàng vẫn luôn việc theo nguyên tắc kính thì kính , còn vô lễ thì cũng cần khách sáo. Đối với mấy kẻ đá cửa nhà thì đương nhiên thái độ của nàng cũng .
"Tiền Chiêu Đệ ở đây ?" Người đầu hỏi: "Chúng là hạ nhân của Chu gia ở huyện thành. Tiền Chiêu Đệ là thông phòng của lão gia chúng , nay nàng bỏ trốn! Chúng đến nhà đẻ nàng tìm, họ bảo chắc chắn nàng sẽ đến Khương gia!"