Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực] - Chương 61:chương 61

Cập nhật lúc: 2025-09-12 13:44:34
Lượt xem: 477

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trương Minh dù em vợ chắc chắn ăn chặn ít, nhưng nghĩ đến việc kinh doanh ngày càng phát đạt, đành nhắm mắt ngơ.

 

Thời tiết dần ấm lên, rau củ đúng vụ cũng ngày càng nhiều, nào là rau cải, cà tím, bầu bí…

 

Số lượng rau Tôn Khánh mang về mỗi nhiều, nhưng may là chủng loại luôn từ bốn, năm loại trở lên, và lúc nào cũng thêm một ít hành và rau xanh.

 

Nhờ mấy loại rau đặc biệt , việc kinh doanh của cửa hàng ngày càng khởi sắc.

 

Tôn Linh chia rau thành từng phần nhỏ, cân ký mà bán theo giá cố định. Giá cao hơn thị trường một chút nhưng quá đáng. Tôn Linh còn áp dụng chính sách hạn chế mua hàng, mỗi loại rau đặc biệt chỉ mua một ít, ai mua cả chục cân thì xin , .

 

Dân trong khu dân cư phàn nàn oán thán, nhưng cũng đành chịu.

 

Lạ một điều là cả huyện tìm một cửa hàng thứ hai bán loại rau giống như . Ngay cả siêu thị Huệ Hòa cũng đến hỏi, nhưng cũng .

 

Dạo gần đây, chỉ trong khu Ngọc Lan mà cả những ở nơi khác cũng lái xe đến mua.

 

Cứ thế, chẳng bao lâu , cửa hàng xuất hiện cảnh khách hàng xếp hàng dài chờ mua.

 

Càng xếp hàng, rau càng bán chạy hơn.

 

Ai cũng tâm lý đám đông, thấy một cửa hàng xếp hàng thì dù cũng ghé xem , nếu thời gian thì nhất định xếp hàng thử xem thực sự “danh xứng với thực” .

 

Tại thành phố

 

Trong văn phòng của siêu thị thực phẩm tươi sống Huệ Hòa, mấy vị quản lý cấp nhỏ đang họp.

 

Trên bàn bày mấy loại rau củ, vẻ mặt các vị quản lý trông vô cùng nghiêm trọng.

 

“Két” một tiếng, cửa mở, bà chủ siêu thị Tiêu Phượng Vân bước . Bà ăn mặc giản dị, tuy ngoài năm mươi nhưng trông vẫn tràn đầy sức sống như mới ngoài bốn mươi.

 

Tiêu Phượng Vân: “Mọi đến đủ chứ? Bắt đầu .”

 

Một quản lý vội vàng mang mấy loại rau bàn đến một chiếc bàn dài khác, nơi đặt sẵn mấy chiếc bếp từ và nồi.

 

Cà chua và dưa chuột, một nửa cắt ăn sống, nửa còn chế biến đơn giản: dưa chuột xào trứng, cà chua xào trứng. Hành lá thì mỡ hành, cà tím hấp lên xé nhỏ, chấm với nước sốt…

 

Các món ăn đều chế biến đơn giản, vì mục đích chính là để ăn.

 

Tiêu Phượng Vân kiên nhẫn chờ các món nấu xong. Khi quản lý đặt đồ ăn mặt, bà hiệu cho cùng nếm thử.

 

“Ừm, món mỡ hành tệ, vị hành đậm.”

 

“Dưa chuột cũng ngon, giòn mọng nước, vỏ dày.”

 

“Cà tím cũng …”

 

Các quản lý đều đưa những lời khen cánh.

 

Tiêu Phượng Vân đặt đũa xuống: “Các vị đều nếm thử , xin thẳng, lô rau chất lượng , còn ngon hơn cả loại rau hữu cơ ô nhiễm mà chúng nhập từ các tỉnh khác về.”

 

Bà khẽ nheo mắt: “ hy vọng thể nhanh chóng tìm nguồn cung cấp của lô rau .”

 

Tiêu Phượng Vân cũng là một phụ nữ mạnh mẽ lăn lộn ở huyện vài chục năm. Gần đến tuổi tri thiên mệnh, bà mới quyết định lấn sân sang ngành thực phẩm tươi sống, và định vị ban đầu của bà là “giỏ rau của nhà giàu”.

 

Hiện tại, cửa hàng rau Trương Ký rõ ràng cướp một lượng lớn khách hàng mục tiêu của bà.

 

Tuy đối phương chỉ là một tiệm rau nhỏ, lượng hàng hạn, nhưng đối với Tiêu Phượng Vân, bà dám coi thường.

 

Từ một tiệm rau nhỏ phát triển thành một siêu thị thực phẩm tươi sống lớn là chuyện quá khó. Với nguồn hàng như , đối phương chỉ cần tìm một đối tác là thể giải quyết vấn đề.

 

, Tiêu Phượng Vân hiện hai kế hoạch. Kế hoạch thứ nhất là tự tìm nguồn hàng và đàm phán với họ. Bà sẽ yêu cầu họ cắt nguồn cung của Trương Ký, nhưng việc thêm một nhà phân phối như thể. Nếu cách , Tiêu Phượng Vân sẽ quyết định trở thành đối tác của Trương Ký. Nếu cả hai cách đều thành công, bà mới đành chịu thua. đến phút cuối, bà vẫn cố gắng một phen.

 

“Cho của chúng chợ hỏi thăm nhiều , hỏi cả bên thành phố Lộc Thành nữa, xem tìm .”

 

Tiêu Phượng Vân quyết định: “Nếu chuyện thành công, sẽ thưởng lớn cho .”

 

Có tiền thưởng, đám quản lý như tiêm m.á.u gà, nhưng một ngày, hai ngày trôi qua…

 

Một tuần , phía Huệ Hòa vẫn chút manh mối nào.

 

Ngay lúc Tiêu Phượng Vân chuẩn từ bỏ, định đến tìm Trương Ký bàn chuyện hợp tác, thì bên Trương Ký xảy chuyện.

 

Việc kinh doanh ngày càng , cuộc sống của Tôn Khánh cũng ngày càng thoải mái. Cậu ung dung thu tiền, cùng đám bạn ăn chơi đàn đúm. Trước đây tiền, cùng bạn bè chỉ thể chân chạy vặt, bây giờ xe tiền, cũng thể vẻ đây một chút.

 

Vì cửa hàng rau ngày càng nổi tiếng, cũng bạn bè hỏi lấy rau từ .

 

Tôn Khánh vẫn nhận giá trị của những loại rau , lơ đãng đáp: “Ở núi Yên Hà chứ . Mấy nhà giàu bây giờ cũng lạ, đồ núi mà coi như của báu, một mớ rau bán đắt như mà cũng mua.”

 

Dạo , chị tăng giá rau trong quán lên từng chút một, một bó rau cải nhỏ mà giá lên đến năm tệ.

 

Tôn Khánh dù lông bông, nhưng cũng là lớn lên từ ruộng đồng, một mớ rau mà bán giá cao như khiến cảm thấy đám nhà giàu thật điên rồ.

 

“Không thể , mấy hôm bạn gái mua một mớ rau của , nếm thử mấy miếng, ngon thật đấy.”

 

Tôn Khánh: “Ngon mấy thì ngon bằng thịt ? chẳng thích ăn mấy thứ đó!”

 

Dạo hiếm khi vênh váo như , Tôn Khánh liền thuận miệng hứa với bạn: “Nếu thích ăn, hôm nào để dành cho một ít.”

 

“Vậy thì cảm ơn Tôn nhé, Tôn hào phóng quá. mà giá nhập rau nhà chắc cũng rẻ nhỉ, như là loại rau trồng đặc biệt.”

 

Được tâng bốc, Tôn Khánh sướng đến quên cả trời đất, chút cảnh giác, thuận miệng đáp: “Gì , giá bình thường thôi… Mấy lão nông dân núi mà, bán rẻ bèo.”

 

“Woa, thì Tôn kiếm lời to ? Chị gái với rể chắc cũng phất lên nhỉ?”

 

Tôn Khánh đang cầm ly rượu thì khựng , bừng tỉnh.

 

!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xuyen-thu-ve-thon-trong-trot-my-thuc/chuong-61chuong-61.html.]

Chị gái và rể dạo kiếm ít!

 

Cậu chỉ thấy tiền ăn chặn mỗi ngày, một ngày hơn trăm tệ, nhưng chị gái và rể bán rau còn kiếm nhiều hơn! Dạo gần đây, thỉnh thoảng ghé quán đều thấy khách xếp hàng dài, đến bảy giờ tối thể đóng cửa vì rau bán hết sạch. Kéo theo đó, các mặt hàng khô và tạp hóa trong quán cũng bán chạy, chỉ trong một thời gian ngắn nhập hàng thêm nhiều .

 

Thư Sách

So sánh như , trong lòng Tôn Khánh bắt đầu thấy bất mãn.

 

Cửa hàng ngày hôm nay đều là nhờ công của , nếu tìm nguồn hàng núi, thể thuận lợi phát triển như ?

 

Tính , chị gái và rể chút gì đó cho chứ.

 

Người bạn bên cạnh hỏi: “Sao Tôn?”

 

Ánh mắt Tôn Khánh lộ vẻ tức giận. Không nghĩ thì thôi, giờ nghĩ , chị gái và rể thật đúng.

 

Mình bỏ nhiều công sức như , chẳng lẽ họ nên cho chút hoa hồng ? Ít nhất cũng tăng lương cho chứ?

 

Trước đây chỉ chị gái đối với , nhưng bây giờ xem , cái đó cũng chẳng thật lòng. Miệng nhiều cũng vô ích, hành động mới là quan trọng.

 

đang nghĩ… mở một cửa hàng thì cần bao nhiêu tiền.”

 

Trong lúc uất ức và tức giận, Tôn Khánh bỗng nảy một ý nghĩ. Nếu bây giờ chỉ nắm giữ nguồn hàng, tại thể tự mở một cửa hàng?

 

Với bản lĩnh của , kiếm tiền chẳng là chuyện trong nháy mắt .

 

Cậu đem ý nghĩ của kể cho đám bạn ăn chơi , họ hưởng ứng ngay.

 

“Anh Tôn đúng, chúng bản lĩnh như , tại tự mở một cửa hàng?”

 

“Có việc gì cứ với em một tiếng, sẽ đến ủng hộ Tôn.”

 

“Mở cửa hàng rau đơn giản lắm, chi phí cũng cao.”

 

“Chi phí cao thì cũng mất mấy chục nghìn tệ chứ nhỉ?”

 

Câu cuối cùng của một bạn khiến Tôn Khánh chưng hửng. , mở một tiệm nhỏ, ít nhất cũng mấy chục nghìn tệ, tiền thuê mặt bằng, sửa sang , tiền nhập hàng…

 

Mấy chục nghìn tệ vẫn là con khiêm tốn.

 

Tôn Khánh thở dài: “Nếu thể nhanh chóng tiết kiệm một khoản tiền thì .”

 

Tốc độ hiện tại vẫn còn quá chậm, cũng lo lâu ngày sẽ rể phát hiện. Đừng tưởng , rể mưu mô lắm, đây khi nguồn hàng đuổi .

 

“Anh Tôn kiếm tiền ? Có nhiều cách lắm!”

 

Một đám thanh niên lêu lổng lập tức truyền cho Tôn Khánh một mớ lý luận vớ vẩn về cách ăn.

 

“Muốn giàu thì ma mãnh một chút. Anh đang nắm nguồn hàng của họ ? Anh cứ thế , đến ép giá họ. Mấy lão nông dân đó, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, dọa một chút, họ sợ mất khách hàng lớn như , chắc chắn sẽ răm rắp theo.”

 

“Đầu tiên là giảm chi phí, đó là gối đầu tiền hàng. Anh nghĩ xem, tiền hàng chỉ cần nửa tháng trả một , thì lượng tiền mặt của sẽ dồi dào đến mức nào?”

 

“Còn chuyện bán rau, cách của chị ngốc quá. Cứ trộn rau thường mà bán, dù rau trông cũng na ná , cà chua trộn lẫn , ai mà phân biệt ? Đến lúc đó bán lẫn lộn, kiếm nhiều hơn.”

 

“Tóm , việc lớn thì tàn nhẫn một chút.”

 

Tôn Khánh đám bạn kích động, lòng cũng dần nghiêng về phía họ.

 

Cũng , bây giờ kiếm tiền, chỉ mấy cách thôi: hoặc là giảm chi phí, hoặc là đòi thêm tiền từ rể. Đợi khi tiết kiệm mấy chục nghìn tệ, sẽ ở riêng!

 

Cậu nhiều em như , chẳng lẽ mở nổi một cửa hàng ?

 

Nói là , ngày hôm , khi Tôn Khánh đến xã Liên Hoa thu mua rau, lập tức áp dụng những lý luận của đám bạn thực tế.

 

Lúc Lâm Du Diêu Tửu gọi đến, dân làng gần như mặt đông đủ, ngay cả Bạc Xuyên cũng đến, dắt theo một con bê con ở phía đám đông.

 

Tôn Khánh thùng xe, vênh váo : “Rau của làng các đắt quá, rau ngoài huyện giá bao nhiêu? Các đòi giá cao như , chúng bù nổi chi phí…”

 

Diêu Tửu tức đến tái mặt. Cô thể ngờ rằng, chỉ mới một thời gian ngắn mà đối phương dám giở trò.

 

“Anh thật nực , rau của làng chúng đủ rẻ , nếu rẻ hơn nữa thì chúng đến tiền vốn trồng rau cũng bù nổi.”

 

Tôn Khánh: “Thì liên quan gì đến ? chỉ cửa hàng chúng mua nổi rau của các . Nếu cô vui, thì hôm nay lấy rau nữa.”

 

Lời vô cùng trơ trẽn. Dạo gần đây, Tôn Khánh đặt hàng lượng lớn, nhà nào cũng dậy sớm hái rau. Dưa chuột, cà chua còn để , chứ rau xanh thì . Bây giờ Tôn Khánh lấy, chẳng khác nào bắt họ vứt bỏ hết rau .

 

Diêu Tửu tức chịu nổi: “Không lấy thì thôi, mang thị trấn bán cũng !”

 

Tôn Khánh thèm để ý, liếc Diêu Tửu một cách mỉa mai bỏ . Chợ sáng tan , thị trấn thì bán cho ai.

 

Đây cũng là chiêu mà đám bạn dạy, dằn mặt những một phen, nếu họ sẽ tưởng dễ bắt nạt.

 

Tôn Khánh lái xe , bỏ mười mấy sọt rau.

 

Sắc mặt Diêu Tửu lúc đỏ lúc trắng, kìm mà rơi nước mắt: “Cháu xin , là do cháu tìm hiểu kỹ.”

 

Cô vốn nghĩ đang việc cho làng, ai ngờ khiến thiệt hại nặng hơn. Phải đây Tôn Khánh vỗ n.g.ự.c đảm bảo, bao nhiêu rau thu mua bấy nhiêu, nên dạo đều mở rộng quy mô trồng trọt.

 

Nhiều rau như bán , chẳng lẽ đều để thối ngoài đồng ?

 

Mọi đều hiểu cho Diêu Tửu, vội vàng khuyên can cô. Không ai trách móc cô, điều đó càng khiến Diêu Tửu thêm buồn.

 

Lâm Du định lên tiếng, rằng sẽ mở một buổi livestream, giới hạn trong tỉnh, quảng cáo rau thật , chắc chắn sẽ những thiếu tiền mua. Cô cũng hiểu rằng thực hẳn là tiếc tiền, mà chỉ là nông lâu năm, nỡ rau củ tươi ngon vứt bỏ.

 

Trước mắt cứ , đó sẽ tìm cách giải quyết hơn. Cả huyện Tịnh Thủy rộng lớn như , chẳng lẽ tìm một cửa hàng thể tiêu thụ hết rau ?

 

Chưa kịp để Lâm Du lên tiếng, Bạc Xuyên kéo cô nhỏ một câu.

 

“Số mệnh định, hôm nay sẽ quý nhân từ phía Tây đến. Em bảo Diêu Tửu cứ mang rau thị trấn, ắt sẽ gặp .”

 

 

 

Loading...