Nhân cơ hội   trống, cô đẩy nữ chính lên ngựa, chính lúc  — một vết đau nhói từ  lưng, cô  trúng một nhát.
“Ôm chặt .”
Một giọng  trầm thấp vang lên,  ngay lập tức nghiêng  che chắn cho cô.
Không còn là cầm cự, mà là  tay sát phạt. Kiếm pháp sắc bén, quyết đoán vô cùng.
 một    chống nổi đám tử sĩ dày công huấn luyện?
Chẳng mấy chốc   đầy thương tích —  vết do cản cho cô,  vết do  tập kích, nhưng vẫn luôn che chắn cho cô trong lòng.
“Điện hạ…  thả  xuống …”
Vết thương nhói đau từng đợt, mất m.á.u khiến   lạnh toát, giờ cô chỉ là gánh nặng nặng nề.
Người   đầu , ánh mắt kiên định:
“Ta… nhất định sẽ bảo vệ nàng  vẹn. Phải cố gắng chịu đựng.”
Trên mặt  dính  ít vết máu, lúc  rõ ràng là đang cố gắng gượng,   thể thật sự bảo vệ cô chu ?
Thế nhưng lời    ấm áp tận đáy lòng cô.
 
Vì  phận mà cô và Đoạn Dực Kính cũng chẳng gặp  mấy , chẳng qua là thỉnh thoảng ở phố xá  lâu vô tình chạm mặt, hoặc lúc cô xuất cung trùng hợp gặp , tán gẫu vài câu.
Người  luôn lễ độ nho nhã, yên tĩnh trầm , giống hệt hình mẫu " trai nhà bên".
Gặp   ở nơi ,  lẽ là điều may mắn nhất trong đời cô.
 
Lúc , Tô Lăng Nguyệt dẫn theo Đoạn Tử Du và đám thị vệ đang cấp tốc chạy đến.
 đám thích khách  chẳng vì viện binh tới mà buông tha, ngược  còn tấn công hung hãn hơn.
Giữa lúc sát khí như chớp điện, chỉ  một tiếng trầm đục, Đoạn Dực Kính chắn   cô, đồng thời một thanh kiếm đ.â.m xuyên bả vai .
 
Đoạn Tử Du xông  hỗn chiến, thế tấn công của thích khách dần  áp chế.
“Bảo vệ điện hạ!” — kẻ cầm đầu quát lớn, chỉ huy nhóm cấm vệ   huấn luyện bài bản.
 
“Điện hạ! Điện hạ!”
Cô ôm chặt lấy Đoạn Dực Kính, luống cuống     gì, nước mắt tuôn  ngừng.
Hắn   đẫm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mắt khẽ nhắm,  thở mỏng manh như tơ tằm — khiến tim cô như  bóp nghẹt.
 
Cô  từng cảm thấy bất lực như ,     gì để gọi  tỉnh .
Không thể …   thể  chuyện gì!
 
Thích khách nhanh chóng  tiêu diệt sạch, để  mặt đất đầy t.h.i t.h.ể chồng chất.
 
“Thi Ý.”
Đoạn Tử Du bước tới gần, cô ngước mắt   đầy bất lực, trong mắt  cũng ánh lên đau lòng.
 
Hắn   xuống thì một bóng hồng lướt đến, theo đó là một tiếng hét kinh hãi:
“Có kẻ sống sót! Cẩn thận!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-xuyen-sach-ket-cuc-van-khong-doi/chuong-8.html.]
 
Tô Lăng Nguyệt… cuối cùng vẫn  thoát khỏi kiếp nạn.
Mà nguyên nhân tất cả — chỉ vì ánh mắt Đoạn Tử Du rơi lên  cô, mới bỏ sót tên thích khách giả c.h.ế.t .
 
Tô Lăng Nguyệt yếu ớt ngã  lòng Đoạn Tử Du, mà  chỉ liếc  cô một cách phức tạp,  đó bế nàng rời .
~ Hướng Dương ~
Rõ ràng chỉ là chuyện xảy  trong chớp mắt,   khiến   cảm thấy như  kẹt trong vô tận?
 
Thẩm Thanh Thần  tin chạy đến thì  muộn.
Hắn bình tĩnh hạ lệnh,  quỳ sụp xuống  họ xin tội.
 tội gì đây?
Cô lắc đầu,  mắt tối sầm — ngất .
 
Tỉnh , cả  như  xé rách, cổ họng bỏng rát đau đớn.
Cô khẽ rên một tiếng:
“Nước…”
Một chén  ấm  đưa tới, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.
 
“Mau  tìm thái y.”
Giọng Đoạn Tử Du vang lên  đầu cô, nhưng vì đang  sấp nên  thấy rõ mặt .
Cô thấy mệt mỏi,    thấy .
Giữa họ — mãi mãi cách  một Tô Lăng Nguyệt.
 
“Xin .”
Giọng  nhàn nhạt, nhưng  cứa đau lòng cô.
Nước mắt bất giác trào  nơi khóe mắt.
 
Phu quân của cô, cuối cùng vẫn lựa chọn cô gái lớn lên bên cạnh .
Cô  rõ kết cục, nhưng  ngờ rằng… bản  vẫn sẽ thấy đau lòng một chút.
Có lẽ trong những ngày tháng bên , cô  thật sự nảy sinh chút tình cảm,
nhưng hiện thực  cho cô một cái tát thật đau.
 
Cô   thêm gì nữa.
 
Triều chính  đổi.
Thái tử  ám sát, Cẩm vương c.h.ế.t trận, Tứ hoàng tử trở thành kẻ chịu tội,  bắt giam.
Liên tiếp những cú sốc khiến Hoàng đế quá đau buồn, phun m.á.u tại chỗ, lâm bệnh  liệt giường.
Dù nổi giận đến , cuối cùng cũng chỉ giáng tội Thẩm tướng quân vì “cứu giá chậm trễ”,
tước binh quyền, phạt lương nửa năm.