Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con - Chương 124 【Rơi Xuống】
Cập nhật lúc: 2025-12-29 11:14:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyệt Vô Ảnh cảm thấy thể như hóa thành một tiểu cô nương mong manh yếu ớt, đầu ấn tường đập mạnh hai , đến cả năng lực suy nghĩ cũng tan rã.
“Mày thi như , là nghĩ rằng thể vượt qua tao, đoạt lấy hạng nhất khối ? cho dù mày hạng nhất thì ích gì chứ?”
“Sẽ khen mày ? Hay là sẽ thưởng cho mày?”
“Tao từng thấy hạng nhất khối nào thường xuyên ép trốn học để về nhà bán đào cả. Mạnh Tuế Tuế, mày còn nhận , mày kỳ thực cũng hèn mọn như giá của mấy quả đào thôi, ha ha——”
Người giấy nữ khoác đồng phục xanh trắng nở nụ lớn gương mặt, điên cuồng chế giễu kẻ cô bắt nạt đến mức dám đ.á.n.h trả, cũng dám mách thầy cô.
“Không còn cách nào khác, mày sinh mệnh sách. Ngoan ngoãn bỏ học về nhà bán đào , tao gặp mày, tao sẽ mua hết đào nhà mày, coi như là từ thiện .”
Thấy giấy nữ túm đầu Nguyệt Vô Ảnh còn tiếp tục đập tường, Dương Sóc miễn cưỡng gượng tỉnh, định tiến lên ngăn cản, nhưng ngay đó thể mấy tên giấy khác đè c.h.ặ.t xuống.
“Còn mày nữa,” ánh mắt giấy nữ quét sang, trong đó lộ rõ vẻ chán ghét cùng thù hằn, “đừng để cái bà điên của mày tới trường loạn nữa. Chuyện hôm nay, mày cũng đừng hòng cho bà , thật sự nghĩ rằng tao gì mày !”
Dương Sóc hiểu nàng đang gì. lúc , một con bướm màu vàng nhạt chui qua khe cửa phía , bay trong phòng. Trên nó quấn quanh linh khí quen thuộc đến thể quen hơn đối với Dương Sóc.
Là bươm bướm của Nguyệt Vô Ảnh! Bươm bướm của thật sự tìm tới , bọn họ cứu !
Bươm bướm vàng nhạt vỗ cánh, trong khoảnh khắc cả phòng chứa đồ nổi lên cuồng phong. Dưới cơn gió dữ dội , bốn giấy nam nữ giấy nữ như thứ gì đó xé rách, trong phòng vang lên từng trận tiếng lật trang sách sột soạt, xen lẫn âm thanh giấy xé vụn.
Biểu tình mặt bốn giấy lập tức trở nên thống khổ vô cùng, tiếng cầu cứu liên tiếp vang lên từ miệng họ.
Thế nhưng cuồng phong , giấy nữ cầm đầu hề ảnh hưởng.
Dương Sóc nhân lúc hỗn loạn giãy thoát khỏi đống quần áo trói tay, nhưng ngay đó, cuồng phong trong phòng chứa đồ bỗng nhiên dừng .
Người giấy nữ đang nắm c.h.ặ.t con bướm vàng nhạt trong tay. Linh quang bướm trở nên ảm đạm, như thể chạm một tồn tại đại k.h.ủ.n.g b.ố, nó điên cuồng vỗ cánh giãy giụa, nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể đổi vận mệnh của .
Dương Sóc ngờ giấy nữ sở hữu sức mạnh đáng sợ như . Hắn định tung một cước hất nàng , tranh thủ cho bươm bướm cơ hội chạy trốn, nhưng nhanh mấy giấy khôi phục bình thường đè c.h.ặ.t xuống.
Người giấy nữ siết c.h.ặ.t con bướm trong lòng bàn tay, trực tiếp bóp c.h.ế.t nó. Lúc , Nguyệt Vô Ảnh vốn đang mơ màng cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Nhìn con bướm trong tay giấy nữ, sắc mặt khẽ biến, đó là con bài cuối cùng của !
Không thể trơ mắt bươm bướm c.h.ế.t trong tay nàng, lẽ nào giấy nữ thật sự nhược điểm nào ?
Ngay lúc Nguyệt Vô Ảnh lo lắng đến cực điểm, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
“Hiệu trưởng tới !”
Tiếng dứt, mấy giấy trong phòng chứa đồ như nhận tín hiệu gì đó, lập tức mở cửa khóa, liều mạng bỏ chạy ngoài. Ngay cả giấy nữ cũng , nàng tiện tay ném con bướm vàng nhạt đang hấp hối xuống đất, vội vã chạy .
Bọn họ dám tưởng tượng, thứ thể cứu vớt bọn họ khỏi tình cảnh , chỉ là năm chữ đơn giản như .
Mà hô lên câu , chính là Tống Ly, men theo dấu vết của bươm bướm mà tìm tới đây.
Nàng che tai Mạnh Tuế Tuế đang run rẩy bên cạnh, lớn tiếng hô lên câu đó. Bởi vì cô gái từng nhốt trong phòng chứa đồ năm xưa, chính là Mạnh Tuế Tuế.
Chỉ vì điểm toán cao hơn nữ sinh hạng nhất khối hai điểm.
Sau đó, thành tích của Mạnh Tuế Tuế tụt dốc phanh, từ nhóm khối rơi thẳng xuống cuối bảng xếp hạng, từ một cô bé thông minh biến thành kẻ thầy cô chỉ thẳng mũi mắng là kéo lùi thành tích, rằng cô sinh ngu dốt, vốn nên học.
Cô dường như đ.á.n.h đến sợ hãi, cũng như mất hy vọng. Không còn ai quan tâm bài thi của cô là điểm tuyệt đối , cứ như lời , cô vĩnh viễn thể nhận lời khen, cũng chẳng bao giờ phần thưởng.
Mạnh Tuế Tuế thi nổi nữa, thi khỏi ngôi trường , cũng thi khỏi đề bài định sẵn của cuộc đời . Câu hỏi quan trọng nhất, cô trả lời sai ngay từ khi sinh .
Tống Ly thể đoán , sự cường đại của giấy nữ trong đào nguyên là điều tất yếu.
“Ở đây chờ tớ.” Tống Ly vỗ nhẹ lên vai Mạnh Tuế Tuế, một bước phòng chứa đồ.
Dương Sóc thấy Tống Ly rốt cuộc cũng xuất hiện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Tống Ly, cuối cùng cũng tìm ngươi , ngươi rốt cuộc nơi là chuyện gì ?”
Tống Ly gật đầu: “Trước tiên rời khỏi đây . Ban ngày, Mễ Á San sẽ luôn lảng vảng quanh khu vực . Ta chỉ thể tạm thời đuổi họ , nhanh bọn họ sẽ .”
Mễ Á San, chính là nữ sinh hạng nhất khối .
Tống Ly đưa tay cởi trói cho Dương Sóc, nhưng khi chạm phát hiện bàn tay xuyên thẳng qua bộ đồng phục.
“Chuyện gì ?” Dương Sóc thấy cảnh , kinh hãi thốt lên.
“Sau khi phận chồng lấn, sự tồn tại của bất cứ việc gì cũng thể tạo ảnh hưởng đối với nơi ,” Tống Ly lẩm bẩm một câu, lập tức đầu con bướm vàng nhạt đang hấp hối đất, “nhưng nó thì thể.”
Bươm bướm cảm nhận đang cần đến, gắng gượng vỗ cánh bay lên, dùng những lưỡi gió vung để cắt đứt trói buộc hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tu-tien-ta-luyen-dan-chi-de-nuoi-con/chuong-124-roi-xuong.html.]
Dương Sóc đỡ lấy Nguyệt Vô Ảnh, trạng thái rõ ràng tệ hơn nhiều, theo Tống Ly rời khỏi phòng chứa đồ.
……
Trời tối dần.
Lục Diễn và Lục Ngọc trốn trong một ngọn núi nhỏ chất đầy đào tươi, bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện của một lão nhân và một phụ nữ trẻ tuổi.
“Nói thật, bà Tuế Tuế , tình trạng gần đây của Tuế Tuế nhà bà thật sự bình thường. Không chỉ con bé ch.ót lớp, còn cảm thấy trí lực và tinh thần của nó đều vấn đề. Bà nhất nên đưa nó tới bệnh viện kiểm tra.”
“Đi bệnh viện khám bệnh? Tuế Tuế nhà khỏe lắm! Ngày mai còn theo vườn hái đào nữa . Nó chỉ là học kém một chút thôi, cái gì mà đầu óc vấn đề. Với , bệnh viện tốn tiền ? Thầy Hoàng, thầy nghĩ tiền nhà chúng là gió thổi tới !”
“ ý đó. Thân thể của Mạnh Tuế Tuế , ý là tinh thần của em vấn đề. Có lẽ hiện tại thứ em cần là đến trường học tiếp, mà là bệnh viện tâm thần để điều trị?”
“Bệnh viện tâm thần? Thế thì đắt cỡ nào chứ! Đi , Tuế Tuế nhà thần kinh. Muốn thì thầy dẫn nó , nhà chúng sẽ bỏ một xu nào !”
Lục Diễn cõng Lục Ngọc chạy trốn khắp nơi, cuối cùng chui giữa đống đào chất cao như núi. lúc , lão thái bà cầm lên kim chỉ bốc khói đen, tay còn tiếp tục bới đống đào.
“Con bé c.h.ế.t tiệt lời như , còn mau chui ! Sinh mày ích gì, nhà họ Mạnh nuôi mày ăn uống tốn bao nhiêu tiền , chịu mau mau kiếm cho nhà họ Mạnh, ngày mai đừng hòng học!”
“Còn cái con bạn ở trường tên họ Tống gì đó, đừng suốt ngày chạy sang nhà nó! Mẹ nó là đồ đàn bà điên, còn báo cảnh sát bắt cha mày, chuyện nhà họ Mạnh còn tính sổ ! Tao cho mày , nếu còn dám sang nhà nó thêm nữa, bà đây đ.á.n.h gãy chân mày!”
Đống đào mặt đào một cái hốc, những ngón tay giấy khô quắt, đen sạm thình lình thò trong, chỉ cách đôi mắt mở to của Lục Diễn tới vài phân.
Lục Diễn căng thẳng nuốt nước bọt. Không thể tiếp tục như thế , quá động. Mà thể của ca ca vốn yếu, ở trong chỗ ngột ngạt thế càng chịu nổi…
Hắn ngoài, tranh thủ thời gian cho ca ca chạy trốn.
Ngay khi Lục Diễn hạ quyết tâm, Lục Ngọc như cảm ứng, siết c.h.ặ.t t.a.y , hiệu đừng liều lĩnh.
Những ngón tay giấy khô khốc mò mẫm sang trái sang , chạm gì, liền thuận thế đào tiếp đào phía .
Nhìn những quả đào che chắn ngày một ít , Lục Diễn rốt cuộc do dự nữa. Hắn mạnh mẽ hất tay Lục Ngọc , lao vọt ngoài, một quyền nện thẳng lên đầu lão thái bà giấy.
Lão thái bà nhất thời kịp phản ứng, hơn nữa dù biến thành giấy, sức lực của Lục Diễn vẫn lớn, cú đ.ấ.m khiến thể lão ngửa , ngã phịch xuống đất.
“Đến ! Lão yêu bà! Có gan thì đuổi theo !” Lục Diễn hét lớn đầu bỏ chạy, định dụ lão thái bà rời xa.
Lão thái bà tức giận ngút trời, nhặt kim chỉ rơi đất, lập tức đuổi theo hướng Lục Diễn.
Bước chân bà lảo đảo, nhưng tốc độ nhanh đến mức khó tin.
“Khụ khụ khụ…” Lục Ngọc bò khỏi đống đào, vì kịp thở mà mặt đỏ bừng, “A Diễn…”
Hắn cũng lảo đảo chạy theo.
Lần đầu Lục Diễn ngoái đầu , lão thái bà còn ở cách xa trăm trượng; thứ hai đầu, bà áp sát, bàn tay khô héo vươn , gần như chạm tới ống tay áo .
“Không chứ, lão yêu bà rốt cuộc tu vi gì !” Lục Diễn kinh hãi kêu lên, nghiêng tránh khỏi bàn tay .
Tốc độ của vì thế cũng chậm , chỉ thể liên tục né tránh công kích từ phía . Mà lão thái bà càng giận dữ, thế công càng hung hãn, khiến Lục Diễn dần dần rơi thế hạ phong.
Lão thái bà giấy tìm đúng thời cơ, giơ cao kim chỉ bốc khói đen trong tay, nhắm thẳng đỉnh đầu Lục Diễn mà đ.â.m mạnh xuống. Lục Diễn theo bản năng giơ tay đỡ, mũi kim mắt thấy sắp xuyên thủng lòng bàn tay —
BÙM!!
Một tiếng s.ú.n.g chát chúa x.é to.ạc màn đêm.
Kim chỉ trong tay lão thái bà kịp rơi xuống. Trong tầm mắt lệch của Lục Diễn, giữa mi tâm lão xuất hiện một điểm đỏ thẫm. Bà giữ nguyên vẻ mặt dữ tợn lúc tay, nhưng ánh mắt tinh ranh biến mất, đó là nỗi sợ hãi kinh hoàng vô hạn.
Những dải m.á.u đỏ tươi như giấy trào từ lỗ tròn giữa trán. Thân thể lão thái bà giấy ầm ầm ngã xuống đất.
Lục Diễn lập tức đầu về phía . Trên mái nhà, đó là một thiếu nữ giấy mặc váy đỏ, mái tóc dài xõa xuống.
Y phục nàng đỏ sẫm như m.á.u nhuộm, đôi đồng t.ử đỏ như hồng ngọc, mặt treo nụ quỷ dị… chút giống nụ của Tống Ly.
Trong đêm tối, lưng nàng là vầng trăng tròn sáng tỏ. Tay vẫn nâng lên, trong tay nắm lấy một vật màu đen lạnh lẽo phát ánh sáng u ám, dường như chính là pháp bảo g.i.ế.c c.h.ế.t lão thái bà giấy.
Khi Lục Diễn còn đang phỏng đoán nàng rốt cuộc là đồng minh thể dựa , là một mối nguy hiểm lớn hơn, thì thiếu nữ giấy váy đỏ nhảy xuống khỏi mái nhà, từng bước tới.
Dưới ánh trăng, nàng t.h.i t.h.ể giấy m.á.u me đầy đất, nụ quỷ dị mặt càng mở rộng. Ngón trỏ luồn qua vòng cò s.ú.n.g, nhàn nhã xoay xoay như đang chơi một món đồ chơi.
Thấy nàng càng lúc càng đến gần, Lục Diễn căng thẳng đề phòng, nhưng thiếu nữ giấy chỉ lướt qua bên cạnh , ý định để ý.
Sau đó, Lục Diễn cùng Lục Ngọc chạy tới liền thấy thiếu nữ váy đỏ xổm xuống t.h.i t.h.ể lão thái bà, chút do dự x.é to.ạc thể giấy của bà .
Những đốm đỏ tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt nàng, biểu cảm của nàng hề đổi. Đôi tay nhuốm đỏ thò , m.ổ b.ụ.n.g lão thái bà giấy, moi móc ngừng…
Cuối cùng, nàng lôi từ bên trong một gương mặt thiếu nữ giấy khác, mang theo vẻ kinh hoàng tột độ.