Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 364
Cập nhật lúc: 2024-11-13 23:11:17
Lượt xem: 47
“Sao cậu cũng ở đây?” Đại lão nhà họ Lê hơi ngạc nhiên khi thấy Thời Gia, nhưng không kịp nói thêm, bởi toàn bộ tâm trí ông đều dồn vào Úc Hàn Chi đang bước xuống xe. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông đã cảm thấy xúc động.
Đứa nhỏ này rất giống ba nó, giống đến năm phần, chỉ là lạnh lùng hơn một chút so với trong tưởng tượng của ông. Bà cụ nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mừng, tâm nguyện bao nhiêu năm rốt cuộc cũng sắp thành hiện thực rồi.
“Cháu là Úc Hàn Chi phải không? Bà rất vui khi nhận được cuộc gọi của cháu.” Lê Thành nói, sau đó liếc nhìn Minh Yên, cười nhẹ: “Đây là cô gái cháu muốn tìm? May mà đã tìm thấy, bà bảo rằng nếu không tìm được người, chúng ta đừng về gặp bà nữa.”
“Vào nhà khách nghỉ ngơi đi, giày vò cả đêm rồi, chắc cũng sợ hãi lắm.” Đại lão Lê gia cố gắng giữ thái độ hòa nhã, sợ sẽ khiến cháu trai và cô gái này bị dọa.
“Cảm ơn ông,” Úc Hàn Chi gật đầu, nói lời cảm ơn.
Minh Yên cúi đầu đáp: “Cảm ơn ông đã cứu tôi và đoàn làm phim.”
“Đó là việc nên làm. Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ quốc gia, tiện thể quét sạch những phần tử bất hợp pháp trong lãnh thổ. Tất cả là người nhà cả, không cần khách sáo. Nếu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn cậu ấy.” Đại lão Lê gia với ánh mắt sắc bén, trong lòng xúc động. Nếu có thể mang về một cháu trai và một cháu dâu thì bà cụ không biết còn vui mừng thế nào.
Minh Yên liếc nhìn Úc Hàn Chi với vẻ mặt tao nhã, lòng cô bỗng chốc trào dâng cảm xúc phức tạp. Hóa ra thân phận thực sự của anh có liên quan đến quân khu Bắc Thành. Là anh đã vận dụng mối quan hệ để cứu cô.
Không thể yêu, không thể hận, cũng không thể trách. Cô không biết phải đối mặt với Úc Hàn Chi như thế nào nữa.
Minh Yên không ở nhà khách quân khu mà trở về khách sạn cũ để nghỉ ngơi, hồi phục sau một đêm mệt mỏi, chuẩn bị sáng hôm sau trở về Bắc Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-364.html.]
Tất nhiên, Úc Hàn Chi và Thời Gia cũng ở lại khách sạn. Lê Thành lo lắng nên đã cử một đội bảo vệ đặc biệt đến canh gác. Sau đó, ông báo tin cho bà cụ biết rằng họ đã tìm được người, sáng mai sẽ trở về Bắc Thành.
Về tới khách sạn, Minh Yên tắm rửa, thay quần áo, bôi thuốc cho vết thương rồi sang phòng xem cô bé ngốc. Thấy Thải Nguyệt đang đặt cô bé trong bồn tắm, cô bé ngốc giãy giụa không muốn tắm khiến Minh Yên không khỏi bật cười, cảm thấy cuộc sống thật đáng quý!
Những ân oán, danh lợi khi đứng trước sinh tử đều chỉ như mây bay.
Thải Nguyệt tắm cho cô bé ngốc hai lần, rồi thay quần áo và cắt móng tay sạch sẽ cho cô. Minh Yên cầm kéo, tỉ mỉ cắt cho cô bé ngốc kiểu tóc học sinh tươi tắn, cắt mái che đi vết bớt trên trán, khiến cô bé ngay lập tức trở thành một con người khác.
Cô bé ngốc nhìn mình trong gương, ngây ngẩn không nói nên lời, đôi mắt sáng lên và ôm chặt lấy gương không buông.
Minh Yên mỉm cười vuốt đầu cô bé, nói: “Đi nào, chị sẽ dẫn em đi ăn cơm, rồi làm thêm vài thủ tục cho em.”
Đến giờ, cô bé ngốc vẫn chưa có hộ khẩu, chưa từng đi học. Minh Yên định xin hộ khẩu cho cô bé trước, rồi giúp cô bé đi học và có một cuộc sống bình thường.
Cô bé ngốc gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Yên và nở nụ cười tươi.
“Vậy mau đi ăn thôi. Tiểu Hồ nói đoàn làm phim đã bao trọn nhà hàng, cung cấp đồ ăn suốt hai mươi tư giờ, mọi người đều đang ăn dưới đó.” Thải Nguyệt đói đến mức bụng sôi ùng ục, vừa mở cửa ra đã thấy Úc Hàn Chi đứng bên ngoài với vẻ tao nhã, lịch lãm, nhẹ nhàng nhường lối.
Anh không bước vào, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Minh Yên dắt tay cô bé ngốc bước ra, rồi trầm giọng nói: “Yên Yên, tôi đã gọi đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn nhé.”