Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-11-01 14:28:18
Lượt xem: 24
Úc Hàn Chi một mạch đạp chân ga, đưa Minh Yên về Trẩm Trạch. Anh bế cô vào nhà với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.
“Chú Lưu, mang túi nước đá lại đây.”
Chú Lưu thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội đi chuẩn bị nước đá. Úc Hàn Chi ôm Minh Yên vào phòng ngủ, cố gắng kìm nén khi cô quấn lấy anh không rời, bàn tay nhỏ nhắn của cô nghịch ngợm không yên, khiến anh phải giữ chặt lại. Chiếc váy xanh nhạt đã bị cô vò nhàu, áo sơ mi của anh cũng bị cô giật bung hai chiếc nút. Cô thậm chí còn cắn vào n.g.ự.c anh, không đau lắm, nhưng đủ để anh phát điên.
Sắc mặt Úc Hàn Chi căng thẳng, ánh mắt sâu như biển, nếu Cố Triết còn chậm trễ, anh không biết mình có giữ nổi lý trí nữa không.
Trong cơn mê man, Minh Yên cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, như có ngọn lửa trong cơ thể không ngừng bùng lên. Úc Hàn Chi đành đặt cô lên giường, dùng chăn quấn chặt không để lộ da thịt. Cô nằm trong chăn cựa quậy, mái tóc dài đen bóng ướt đẫm mồ hôi, từ đôi môi hé mở phát ra vài tiếng rên khe khẽ.
Chú Lưu mang túi nước đá vào, đưa xong liền lui ra ngay.
“Chú Lưu, ra đón bác sĩ Cố, tránh để anh ta đi lạc. Khuôn viên này rộng, một người không quen lối dễ phải vòng mãi không tới nơi,” Úc Hàn Chi khàn giọng nói, mắt vẫn không rời Minh Yên.
Anh đặt túi nước đá lên trán cô để hạ nhiệt, tay anh lạnh buốt, khiến cô khẽ rùng mình rồi lại cựa vào lòng anh. Chú Lưu vâng dạ rồi đi ngay, để lại sự tĩnh lặng đầy căng thẳng trong căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-194.html.]
Lúc này, Cố Triết cũng vừa đến. Đoán rằng mình tới muộn chút thôi, có lẽ đã không cần mang thuốc nữa, anh thấy chú Lưu đang đợi với vẻ sốt ruột, bèn tăng tốc lên tầng. Đứng trước cửa phòng, anh lễ phép gõ nhẹ.
Anh biết Minh Yên là một cô gái xinh đẹp nổi bật, bị hạ thuốc trong hoàn cảnh này mà Úc Hàn Chi còn thản nhiên thì anh chắc chắn sẽ phải xem lại người bạn của mình.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Úc Hàn Chi vọng ra.
Cố Triết bước vào, trong phòng tối mờ, chỉ có đèn ngủ đầu giường. Úc Hàn Chi ngồi bên cạnh Minh Yên, khuôn mặt lạnh băng. Anh liếc mắt nhìn, hỏi ngay: “Mang thuốc chưa?”
“Rồi, tôi mang theo cả thuốc thanh nhiệt giải độc. Cô ấy sốt nặng không?”
Cố Triết lấy thuốc từ trong hộp ra, định đến gần Minh Yên, nhưng thấy Úc Hàn Chi quấn cô kín mít trên giường, không rõ sắc mặt nhưng có thể nghe thấy tiếng cô khẽ rên rỉ.
“Tình hình khá nghiêm trọng. Tôi đã cho cô ấy uống nước ấm và dùng túi nước đá, nhưng vẫn chưa giảm bớt.” Giọng Úc Hàn Chi lạnh lùng, nhưng đáy mắt đầy lo lắng.
“Úc thiếu, anh bật đèn sáng lên. Tôi sẽ tiêm cho cô ấy một liều để giúp giảm khó chịu.” Cố Triết nói rồi chuẩn bị thuốc tiêm, ánh mắt nghiêm túc.