Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:39:02
Lượt xem: 117
Chạng vạng hôm qua, Minh Yên cùng Kỳ Bạch Ngạn tắm rửa cho hai chú chó cưng của họ, Ca Ca và Muội Muội. Những chú chó con bị ướt sũng, vô tình làm ướt cả váy của cô. Kỳ Bạch Ngạn nhìn thấy cảnh này liền chảy m.á.u mũi, trong khi Úc Hàn Chi đứng bên ngoài thì mặt anh tối sầm lại. Buổi tối hôm đó, người đàn ông không cho phép cô đụng vào hai con chó, sau đó anh ấn cô xuống sô pha, hôn cô suốt một giờ đồng hồ để xoa dịu cơn ghen.
“Ngủ không được, đúng rồi, cô và Úc thiếu đều là người Nam Thành, sao tôi thấy hai người không nói chuyện với nhau?” Tống Điềm tranh thủ hỏi thăm.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Bạch Ngạn thường dắt chó đi dạo và nằm cả ngày trong khách sạn, thỉnh thoảng lại ra ngoài đua xe. Còn Úc Hàn Chi, ngoại trừ việc sáng tối đều về khách sạn, hầu hết thời gian đều làm việc trên du thuyền của mình, nên cô ta cũng không có cơ hội liên lạc với anh.
Giờ đây chương trình tạp kĩ đã gần kết thúc, Tống Điềm không muốn bỏ lỡ cơ hội, nên nóng lòng tìm Minh Yên để hỏi thăm. Có thể Minh Yên biết một số thông tin mà người khác không biết.
“Chúng tôi không quen lắm,” Minh Yên mỉm cười, hai má ửng hồng. Cô không thể nào quên những nụ hôn của Úc Hàn Chi mỗi tối.
“Không quen, vậy thì chắc chắn cô cũng nghe từ Kỳ thiếu một ít chuyện liên quan đến Úc thiếu chứ?” Tống Điềm chọn một quả nho lớn nhất, ân cần đưa cho cô, cười nói, “Ví dụ như Úc thiếu có phải độc thân hay không, trong nhà có mấy người?”
Minh Yên nâng cằm, nháy mắt đáp: “Trước kia không phải cô thích Tiêu Vũ à? Sao giờ lại để ý tới Úc Hàn Chi?”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi. Em họ tôi là fan hâm mộ của anh ta,” Tống Điềm phản bác, không muốn thừa nhận.
“Không phải là tốt rồi,” Minh Yên nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai xung quanh, lúc này mới hạ giọng nói: “Tôi nghe nói anh ta không thích phụ nữ. Cô đã thấy người nào có bệnh sạch sẽ như vậy chưa? Để cho em họ của cô quay đầu là bờ, đừng nhảy vào hố lửa.”
Tống Điềm không dám tin vào những gì mình nghe được, mở to mắt trong sự sốc, nụ cười cũng tắt ngấm, cô ta nhẹ nhàng rời đi. “Cám ơn nho của cô,” Minh Yên tươi cười rạng rỡ, ngón tay xanh như ngọc nhấc quả nho tím đen lên ăn.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Minh Yên thầm nghĩ, về sau Tống Điềm sẽ cảm kích cô.
Minh Yên đảo mắt quên chuyện vừa rồi. Kết quả, đến sau bữa cơm tối, mọi người trong khách sạn ngồi cùng một chỗ hóng mát, nói chuyện phiếm.
Tiêu Vũ bất ngờ hỏi cô: “Úc Hàn Chi không thích phụ nữ? Cho nên mỗi người đều lấy được nhu cầu, anh ta che chở cô, còn cô bảo toàn thanh danh của anh ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-167.html.]
Minh Yên suýt nữa phun một ngụm nước trái cây ra, cô nắm lấy tay áo anh ta, hạ thấp giọng nói: “Anh nghe ai nói vậy?”
“Tưởng Nghị,” Tiêu Vũ cười, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên ý cười, chỉ về phía Tưởng Nghị đang nói chuyện phiếm với Kỳ Bạch Ngạn, “Anh ta nghe từ Tống Điềm, cô ta nói chính miệng cô nói cho cô ta biết.”
Minh Yên ngạc nhiên: “...”
Cô vừa muốn giải thích, thì bất chợt thấy Úc Hàn Chi từ bên ngoài tiến vào. Đôi mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông ngay lập tức rơi vào tay cô đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Vũ.
“Tiểu Úc tổng,” Kỳ Bạch Ngạn ngậm một điếu thuốc, không hút mà chỉ cầm, anh ta đi qua, vỗ vai Úc Hàn Chi, tà tà cười nói: “Nghe nói anh không được? Hại anh đây lo lắng mấy tháng trời.”
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, biểu cảm trên mặt họ không thể giấu nổi sự bất ngờ: “!!!”
Minh Yên cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn rơi: “...”
Ánh mắt sắc bén của Úc Hàn Chi lướt qua bả vai của mình, sau đó híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Nghe nói mấy năm trước Kỳ thiếu cũng là lãng tử trong giới thế gia, hẳn là rất được rồi.”
Điếu thuốc trong miệng Kỳ Bạch Ngạn rơi xuống, anh ta gãi gãi tóc, nói: “Mẹ kiếp, ai bôi nhọ tôi như vậy? Tất cả đều là hư vinh tự đại mà thôi.”
Mấy năm nay, Kỳ Bạch Ngạn không đuổi kịp Minh Yên, lại không cam lòng bị người khác cười nhạo, còn muốn ngược lại Lam Hi, làm nhân vật nổi danh trong giới thế gia, vì thế dùng sức thổi phồng bản thân, một tháng đổi bảy tám cái, mọi chuyện đều là việc nhỏ như con thỏ. Nhưng thêm vào tính tình nóng nảy của anh ta, dẫn đến nhiều sự cố, danh tiếng cũng không được tốt.
“Yên Yên, đó đều là do người khác bịa đặt tôi, em cũng không thể tin.” Kỳ Bạch Ngạn gọi với theo, nhưng Úc Hàn Chi chỉ cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại, đi thẳng vào trong, trở về phòng cảnh biển của mình.
Mười phút sau, điện thoại của Minh Yên vang lên, người đàn ông gửi tin nhắn.
“Lại đây!”