Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 157

Cập nhật lúc: 2024-10-28 01:37:49
Lượt xem: 56

Cô hít sâu một hơi, bước qua sân trước và muốn trở về sảnh khách sạn. Đêm nay mọi chuyện quá hỗn loạn, cô còn muốn giải thích một chút với Thư Ca. Còn về Úc Hàn Chi, Minh Yên nghĩ lại thì tâm trạng càng trở nên phiền muộn.

Bụng dạ Úc Hàn Chi thật sâu, cho tới giờ cô vẫn không thể hiểu rõ người đàn ông này. Chỉ biết rằng anh lạnh lùng, hoàn toàn lạnh lẽo. Căn bệnh sạch sẽ của anh quá nặng, có lẽ sau này thật sự sẽ muốn cùng cô trở thành người xa lạ.

Kết cục như vậy cô không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là chưa từng ngủ cùng ai, lại còn bị đối phương nói không nên bám víu quan hệ. Trong lòng Minh Yên nghẹn khuất, không biết nói sao cho hết.

Cũ không đi, mới không đến, cô tự an ủi mình, rồi sau đó đá vào chậu hoa bên hành lang, cơn đau đớn khiến nước mắt rơi xuống. "Ôi..."

Cửa phòng nhìn ra biển bị mở ra, người đàn ông cao lớn với nét mặt không chút thay đổi nhìn cô gái ở hành lang. Anh biết rõ cô đang giả vờ, thậm chí cô còn không tới gõ cửa, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà mở cửa.

Đưa Kỳ Bạch Ngạn đi lâu như vậy sao? Từ sát vách qua đây mà mất thời gian lâu đến thế? Cô có biết mình đã chờ cô bao lâu không? Còn muốn anh dỗ dành cô? Hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-157.html.]

Đứng một phút, thấy Minh Yên vẫn ngồi xổm tại chỗ, cô đang nhỏ giọng khóc, người đàn ông cau mày đi tới. Anh cúi người, nắm chặt cổ tay cô, trầm giọng nói: "Cố ý khóc trước cửa phòng tôi à?"

Minh Yên giật mình khi bị giữ chặt cổ tay, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú của anh. Lúc này mới nhận ra mình đã đứng trước phòng Úc Hàn Chi. Phòng của anh và Kỳ Bạch Ngạn vừa khéo là hai căn phòng nhìn ra biển, bên trái và bên phải, cách nhau rất gần.

Ánh mắt Úc Hàn Chi trầm xuống khi thấy mắt cô đỏ hoe, khóe mắt còn đọng nước mắt. Anh khàn giọng hỏi: "Khóc cái gì?"

Do chân đau, ngón chân cô không thể duỗi thẳng, Minh Yên lau nước mắt nơi khóe mắt, hừ lạnh nói: "Hình như chúng ta không quen nhau, tôi không có quan hệ gì với Úc thiếu. Úc thiếu cũng đừng lôi kéo."

Nói xong, cô cố rút cổ tay mình ra. Ai cũng biết, nếu không rời xa nhau thì không thể sống, dù sao trong mơ cô cũng đã c.h.ế.t một lần. Cùng lắm thì lại sống mấy tháng rồi tiếp tục c.h.ế.t lần nữa, c.h.ế.t sớm hay muộn cũng đều là chết, không khác biệt.

Sắc mặt Úc Hàn Chi tái mét, anh mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô. Thấy cô tức giận giãy dụa, ba ngày tách biệt khiến tâm trạng của anh bị tra tấn, giờ đây đột nhiên không thể kiềm chế được.

Người đàn ông đột ngột kéo cô vào trong n.g.ự.c mình, đôi mắt sâu thẳm như mực, siết c.h.ặ.t đ.ầ.u cô. Nụ hôn bá đạo rơi xuống, đầu lưỡi chống lại đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, tham lam cắn nuốt, nghiền ép như thể muốn chiếm hữu tất cả.

Loading...