Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 126
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:34:34
Lượt xem: 46
Người đàn ông bất ngờ kêu lên đau đớn, đôi mắt phượng thoáng vẻ u tối, nhanh chóng phản ứng, vòng tay ôm cô chặt vào lòng. Một tay nâng nhẹ đầu cô, đôi môi mạnh mẽ chiếm hữu, ép xuống đôi môi cô, xâm chiếm mà đầy khát khao. Bên trong xe, không khí trở nên nóng bỏng.
Cô như con cá mắc lưới, bị anh cuốn lấy, cảm giác như bị rút cạn không khí, dường như muốn ngừng thở. Úc Hàn Chi mê đắm hương vị ngọt ngào, nhưng khi nhận ra cô đang khó thở, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, kéo cô vào lòng, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang dồn dập. Dẫu vậy, cô vẫn như một ngọn lửa trong n.g.ự.c anh, đôi tay vô thức trượt vào bên trong áo sơ mi, khiến anh phải gồng mình kiềm chế.
Úc Hàn Chi ráng hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng, nhưng không khỏi tiếp tục cuốn lấy cô. Đến khi trở về Úc gia, trời đã khuya. Anh bế cô vào nhà, đi thẳng lên tầng bốn, chuẩn bị cho cô một bồn nước ấm, trong lúc người giúp việc đều đã say giấc. Nhìn cô gái yếu ớt đang an tĩnh, anh không thể giấu nổi ánh mắt sâu thẳm.
Minh Yên ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, đầu cô đau nhói, cảm giác toàn thân như kiệt sức. Cô dụi mắt, nhớ lại mơ hồ chuyện tối qua, khi Tiêu Vũ giới thiệu cô tham gia một chương trình truyền hình với mức cát-xê lên đến 500 triệu đồng. Cô mừng quá, mời mọi người đi ăn uống, rồi hình như Úc Hàn Chi xuất hiện. Cô chỉ nhớ vài hình ảnh mơ hồ. Lẽ nào trong lúc say rượu, cô đã có hành động quá đà với anh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-126.html.]
Minh Yên thở dài, vào phòng tắm nhìn kỹ khuôn mặt mình. Khóe môi hơi bầm, nhưng hình như đã được ai đó thoa thuốc nên cảm giác lành lạnh. Ngực và cổ cũng có cảm giác mát rượi. Cô lắc đầu tự trách mình rồi đi tắm.
Khi cô xuống tầng, phòng khách không có ai, chỉ có chú Lưu. Ông thấy cô liền cười, "Cô Minh Yên, bữa trưa vẫn còn nóng, để tôi mang lên cho cô nhé?"
"Cám ơn chú Lưu!" Minh Yên mỉm cười ngồi xuống bàn ăn, lấy điện thoại ra xem. Có vài cuộc gọi nhỡ từ Úc Hàn Chi và Lâm Văn. Đúng lúc đó, Lâm Văn gọi đến.
"Minh Yên, cô không sao chứ? Vẫn ổn chứ?"
"Chứ sao nữa? Tôi có thể gặp chuyện gì được chứ!" Minh Yên vừa cười vừa rót ly nước ép, cô vươn vai thấy lưng hơi đau, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình nên tập thể dục nhiều hơn để giữ sức khỏe.