Bà Vương tay cầm một giỏ đầy rau chầm chậm, mới con gái gửi cho, là rau của nhà chồng con gái trồng, đậu xanh, đậu Hà Lan, khoai tây, đủ để bà ăn mấy ngày.
Tay chút mỏi, bà Vương đổi tay khác, còn đ.ấ.m lưng, đúng lúc gặp gia đình họ Dương.
Mẹ Dương thấy bà Vương đang đ.ấ.m lưng, lập tức chạy tới, một lời giật lấy giỏ rau, bà Vương giật , tưởng gặp cướp.
"Chị , để giúp chị mang lên, chị ở tầng mấy?"
Mẹ Dương nhiệt tình, hai tay cầm giỏ rau, đại sư , nhiều việc thiện, giúp bà cụ mang rau cũng tính là việc thiện nhỉ?
"Không cần, cần, tự mang ." Bà Vương lấy giỏ, bà bảy tám mươi tuổi, một giỏ rau vẫn mang .
"Chị , đừng khách sáo với , việc gì , rảnh rỗi, chị để mang tức là coi thường ."
Mẹ Dương chịu, cầm giỏ rau bước nhanh lên phía , bà Vương chạy theo, hai đuổi quanh khu nhà.
Cuối cùng cha của Dịch thấy đành lòng, giật lấy giỏ rau, giúp mang lên tầng hai, bà Vương thở hổn hển cảm ơn, tuy thấy Dương chút kỳ lạ, nhưng ý thì vẫn cảm ơn.
"Không... gì."
Mẹ Dương cũng mệt lả, thở , đ.ấ.m lưng về nhà.
Ngày hôm , cha Dịch và gia đình họ Dương chuyển tiền, vài ngày, Dương Duy gọi điện, rằng gia đình quyên góp bộ vàng bạc châu báu cho nhà nước, giữ vài món đồ gia truyền.
"Chỉ cần theo lời , chuyện sẽ ngày càng lên." Giang Hàn Yên .
"Cảm ơn đại sư."
Dương Duy cảm kích , chỉ vài ngày thôi, cảm thấy cơ thể khỏe lên nhiều, mấy ngày nay cũng nhàn rỗi, sáng sớm tám giờ phố, giúp đỡ già và khuyết tật qua đường, đưa trẻ lạc về nhà, thấy những bán hàng vỉa hè khốn khó, bà sẽ mua nhiều thứ cần thiết mang về.
Cha cũng bận rộn, về quê một chuyến, giúp đỡ nhiều hộ nghèo trong làng, còn nhận trách nhiệm lo chi phí học hành cho những đứa trẻ đủ điều kiện.
Dương Duy cũng dự định hỗ trợ vài học sinh nghèo, gia đình tiêu hết tiền, để trong ngân hàng cũng nhiều tác dụng, chi bằng dùng việc ích.
Lúc đầu, cha chỉ vì sức khỏe của mới ngoài giúp đỡ khác, nhưng giờ đây họ nghiện cảm giác giúp đỡ , nhất là khi nhận sự cảm kích từ khác, họ cảm thấy thỏa mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-887.html.]
Đó là cảm giác mà tiền thể mua .
Về lý do tại hôm đó xảy t.a.i n.ạ.n cao tốc, Dương Duy và cha Dịch điều tra, đó lâu đường cao tốc xảy một vụ t.a.i n.ạ.n lớn, c.h.ế.t tám , thương nặng mười mấy , hiện trường t.h.ả.m khốc vô cùng.
Cả hai đều lạnh sống lưng, dám con đường đó nữa, họ quyết định tàu hỏa, dù chậm hơn nhưng cũng gặp tai nạn.
Thoắt cái đến mùa hè, sắp đến kỳ nghỉ hè, ai cũng bận rộn chuẩn cho kỳ thi cuối kỳ, học hành vất vả, cả hành lang ký túc xá đầy ánh đèn khuya, thực là ôn thi phút chót, học bao nhiêu bấy nhiêu.
Điền Tâm Tâm và Cơ Vi Ba cũng là hai học phút chót, họ mang ghế nhỏ đèn hành lang học bài.
Đã là nửa đêm, mười hai giờ, hành lang ngớt tiếng đập muỗi.
"Khụ khụ..."
Điền Tâm Tâm che miệng, ho nhẹ, mấy ngày nay hiểu , giữa mùa hè mà cảm, nghẹt mũi, chảy nước mũi, hắt xì , ho, thực sự mệt mỏi.
"Cậu ngủ , đừng cố nữa." Cơ Vi Ba nhỏ giọng khuyên.
Điền Tâm Tâm trông tệ, cô lo lắng bạn sẽ kiệt sức.
"Khụ khụ... tớ... hắt xì... thôi, tớ ngủ đây."
Điền Tâm Tâm cố thêm chút nữa, nhưng cơ thể chịu nổi, ho hắt xì, đầu óc cũng choáng váng, chữ trong sách cũng rõ, giống như những con nòng nọc đang bay.
"Ôi, trượt môn thì trượt thôi, quan tâm nữa."
Điền Tâm Tâm thở dài, gấp sách về phòng, cô sờ trán thấy nóng, liền lấy t.h.u.ố.c hạ sốt uống.
Ngày hôm , Giang Hàn Yên đến phòng thi, thấy tình trạng của Điền Tâm Tâm tệ, môi khô nứt, mắt đỏ ngầu, mặt tái nhợt, cũng loạng choạng, còn thỉnh thoảng ho.
"Sao mà nặng thế ?"
Giang Hàn Yên sờ trán cô , nóng như lửa.
"Tớ uống thuốc..."