"Quá đắt, trẻ con  nên tặng mấy thứ , trả  ."
Giang Hàn Yên  nhận, cô chỉ giúp vì nể mặt Thịnh Bảo Quân.
"Em mua cùng với bà ngoại, bà bảo nhất định  trao tận tay chị. Hơn nữa, em giờ   tiền, mua  mà." Trương Vi đưa .
Chỉ một bữa ăn  thể biểu đạt hết lòng  ơn, mạng của cô   quý giá.
"Hàn Yên, nhận , em  giờ là tiểu phú bà, còn giàu hơn tớ." Thịnh Bảo Quân  .
Không thể từ chối lòng , Giang Hàn Yên đành nhận, nhưng cô tặng  ba lá bùa bình an.
"Đeo bên , kể cả khi tắm cũng đừng tháo ,  thể ngăn một  tai nạn."
"Ồ,  là em lời , cảm ơn chị Hàn Yên."
Trương Vi vui vẻ nhận lấy bùa bình an, còn  mua thêm vài cái tặng cho , dì, và các  chị em trong gia đình. Ba cái thì  đủ.
"Một vạn một lá,   giá hữu nghị ."
Giang Hàn Yên đùa.
"Em  mười lăm lá, một vạn đồng quá rẻ."
Trương Vi cảm thấy quá rẻ, cô  nhớ rằng cha từng thuê một cái gọi là bùa bình an, tốn mười mấy vạn, mà hiệu quả chỉ   thôi.
Giang Hàn Yên  bản lĩnh hơn hẳn mấy ông thầy đó nhiều, bùa bình an của cô  chắc chắn  lợi hại.
Mười nghìn đồng để ngăn chặn một tai họa, thực sự quá hợp lý.
Trong túi Giang Hàn Yên   nhiều bùa bình an, mấy ngày nữa  xong cô sẽ đưa cho Trương Vi.
Ba  cùng  dạo phố, những cửa hàng treo   là đồ xuân, màu sắc tươi tắn khiến tâm trạng con  cũng  lên, họ mua khá nhiều, chủ yếu là váy và áo len mỏng, hoặc áo hoodie và quần jean.
Dạo mệt , ba  đến khu ẩm thực ở tầng một để ăn,   xuống thì  thấy tiếng gọi của Cơ Vi Ba.
"Hàn Yên, Bảo Quân, thật trùng hợp!"
Cơ Vi Ba vui mừng chạy đến, tay cầm một cái khay, phía  còn  một cô gái  mập,  cao lắm, ngũ quan bình thường nhưng da trắng, còn trang điểm nên trông khá xinh .
"Thật trùng hợp,  cũng đến đây dạo ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-869.html.]
Giới trẻ dù  đầu gặp  cũng  nhanh  quen,  khi giới thiệu, năm    cùng ăn.
Bạn của Cơ Vi Ba tên là Dịch Nhã Ngôn,  chuyện nhẹ nhàng,  nghiệp trung cấp,   , là giáo viên tiểu học.
Giang Hàn Yên  Dịch Nhã Ngôn một chút, cô gái  ấn đường đen, mờ  sắc máu, trong vòng một tuần  lẽ sẽ gặp tai họa đổ máu.
Lát nữa cô   với Cơ Vi Ba một tiếng.
"Các  mua quần áo gì thế? Mình và Nhã Ngôn  một vòng, quần áo  thì  , quần áo  thì  , ôi!"
Cơ Vi Ba phóng đại thở dài, họ  mua  món nào.
"Cậu mặc mấy bộ đó  lắm, Vi Ba, dáng  ,  thì  , thích cái gì cũng  mặc ." Dịch Nhã Ngôn tự ti .
Chị   cao,   mập, mỗi   dạo mua quần áo, lòng tự trọng đều  tổn thương nặng nề.
Những bộ quần áo treo lên  thì , nhưng mặc lên , trông như một cái thùng tròn bọc vải,  vô cùng.
Quần áo chị  mặc  kích cỡ thì mặc lên  giống như treo một cái túi, tuy là  béo, nhưng cũng là  béo thích , mua quần áo là để ,  chỉ để giữ ấm.
"Chúng  giống  mà, eo và đùi  to quá, quần jean thì hoặc là quá rộng, hoặc là quá dài,  cái nào ."
Cơ Vi Ba  chán nản, cô   thích mặc váy, thích quần jean, nhưng quần jean dài  thì đùi  quá chật, đùi  thì ống quần  quá dài,   cắt ngắn.
"Thân hình các  thật , cao ráo và thon thả, mặc gì cũng ." Dịch Nhã Ngôn ghen tị.
Chị  mơ ước   hình như Giang Hàn Yên và Thịnh Bảo Quân, dù  giảm tuổi thọ mười năm cũng chấp nhận.
 tiếc là đời   thể   hình  hảo như .
Chị  chỉ là một  béo  lùn  mập.
"Cậu cũng  béo lắm , chỉ cần tìm đúng quần áo phù hợp, mặc lên chắc chắn sẽ , hơn nữa da  trắng, khí chất cũng , phối hợp đúng cách chắc chắn sẽ ." Thịnh Bảo Quân  .
"Vậy  hợp với quần áo gì?"
Dịch Nhã Ngôn chân thành hỏi, chị  nhận thấy Thịnh Bảo Quân  hiểu  về ăn mặc, chắc chắn hơn hẳn  tự chọn mua.
Chị   ăn mặc thật  để cùng bạn trai về quê.
"Chúng   mua cùng  nhé,  thử tại chỗ mới  ."