là con gái của trời, nhưng đáng tiếc là cô gái cũng những nỗi lo riêng. Quả thật, mỗi đều những nỗi lo khác .
Thành phố Thượng Hải đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Giang Hàn Yên trong chăn cả ngày, thật sự học.
Cô kéo dài đến phút cuối cùng, mới miễn cưỡng chui khỏi chăn, nhanh chóng mặc quần áo dày cộm, run rẩy rửa mặt.
"Dì Giang ơi, tuyết rơi ."
Đậu Đậu vui vẻ chạy tới, tay còn cầm tuyết. Giang Hàn Yên như gặp kẻ thù, cảnh cáo: "Nếu còn ném tuyết , sẽ tiền tiêu vặt nữa."
"Ồ."
Đậu Đậu tiếc nuối thu tay , bé hiểu tại dì Giang thích tuyết, tuyết vui lắm mà, lạnh tí nào .
Giang Hàn Yên hừ một tiếng, nhóc con , chỉ cần một chiêu là trị !
Lục Trần mua bữa sáng về, sữa đậu nành, quẩy, bánh bao hấp, đều còn nóng hổi.
Ăn no , còn máy sưởi ấm, cơ thể Giang Hàn Yên nhanh chóng ấm lên. Cô đeo khăn quàng cổ và đội mũ, chuẩn đến trường.
"Đổi đôi giày khác , bên ngoài trơn lắm."
Lục Trần bảo cô đổi đôi giày chống trượt. Giang Hàn Yên mặc đồ dày cộp, lười cúi xuống. Lục Trần bất đắc dĩ cô một cái, cúi xuống đổi giày cho cô, còn đưa cho cái ô, bên ngoài vẫn đang tuyết rơi.
"Đi thôi!"
Giang Hàn Yên gửi một nụ hôn gió đến , chạy xuống lầu. Đậu Đậu che miệng trộm, dì Giang và chú Lục lúc nào cũng dính như keo. Anh Hiên đó gọi là như keo như sơn.
"Đi học thôi!"
Lục Trần gõ nhẹ đầu bé, mặc thêm áo khoác, đợi Đậu Đậu đeo cặp sách, đóng cửa, hai cùng xuống lầu.
Bên ngoài gió lớn, tuyết rơi như những hạt đá nhỏ, đập mặt lạnh đau. Giang Hàn Yên cúi đầu , khi qua cổng khu dân cư bên cạnh, cô va một .
"Xin !"
Giang Hàn Yên liên tục xin , cúi xuống nhặt rau rơi đất.
"Không , cũng để ý đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-805.html.]
Người phụ nữ ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị, gương mặt thanh tú, giọng nhẹ nhàng.
Giang Hàn Yên nhặt một củ cà rốt, ngẩng đầu lên khuôn mặt phụ nữ, cô ngẩn .
Người phụ nữ ấn đường tối đen và vài tia máu, đây là dấu hiệu đại hung, phụ nữ trong vòng ba ngày sẽ c.h.ế.t thảm.
Giang Hàn Yên giữ biểu cảm, khuôn mặt chút kỳ lạ. Người phụ nữ nghĩ rằng cô ngại ngùng, và : "Mau học , đừng để muộn."
Chị thấy Giang Hàn Yên ôm một chồng sách, tuổi còn trẻ, nghĩ rằng cô là học sinh của trường trung học gần đó, giục Giang Hàn Yên học, đừng lo lắng về rau rơi vãi đất.
"Không vội, để nhặt rau lên."
Giang Hàn Yên cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, cùng phụ nữ nhặt rau. Cô tìm chủ đề để chuyện, nhưng nhất thời nghĩ chủ đề phù hợp, rau thì sắp nhặt xong .
Có một củ cà rốt lăn giữa đường, phụ nữ nhặt, một chiếc xe máy lao tới, cán nát củ cà rốt. Người phụ nữ biểu cảm nỡ, nhặt lên nhưng cà rốt nát thành vụn.
"Củ cà rốt hỏng , để đền cho chị."
Giang Hàn Yên nảy ý tưởng, lục túi tìm tiền nhưng lục mãi tìm thấy một đồng nào.
"Chỉ là một củ cà rốt thôi, đáng bao nhiêu tiền, cô mau học ."
Người phụ nữ lấy tiền, nhưng Giang Hàn Yên chịu, nhất quyết đòi chị cho địa chỉ: "Một củ cà rốt cũng đền, chị cho địa chỉ, tan học sẽ mang tiền đến cho chị."
Giang Hàn Yên vẻ cho địa chỉ thì học, phụ nữ bất đắc dĩ, đành địa chỉ, chị sống trong khu .
"Tan học sẽ mang tiền đến."
Giang Hàn Yên nhấn mạnh, chạy . Người phụ nữ lắc đầu, chỉ vài xu cho củ cà rốt, đợi khi cô gái đến, chị sẽ tặng chút khoai lang khô tự .
Sau buổi học sáng, Giang Hàn Yên cùng Điền Tâm Tâm ăn cơm ở nhà ăn. Khi qua điểm nạp tiền, Điền Tâm Tâm nhớ thẻ ăn của hết tiền, mang theo tiền mặt, liền hỏi Giang Hàn Yên xin tiền.
"Cho !"
Giang Hàn Yên rút tờ một trăm đồng, đưa cho cô .
"Về ký túc xá tớ trả ."
Điền Tâm Tâm chạy nạp tiền, nạp xong nhanh, ăn cơm xong họ cùng về ký túc xá, Hà Vũ Phỉ và Tất Thắng Nam đều ở trong phòng nhưng khí chút kỳ lạ. Hà Vũ Phỉ hiệu im lặng và lắc đầu.