"Là do họ yếu đuối, đậu hũ còn chắc hơn họ, con trai chỉ vỗ nhẹ vài cái c.h.ế.t , thật vô dụng."
Mẹ Nhị Trụ dường như căm ghét những nạn nhân, mắng họ chịu , chỉ đội cứu hộ mà cả dân làng cũng phẫn nộ, đồng loạt chỉ trích bà .
"Có các g.i.ế.c ? Có ?" Tạ Vĩnh Chí đột nhiên xông tới, túm lấy cổ áo ông già què, tay cầm đôi dép nhựa màu đỏ, gương mặt hiền lành biến thành hung dữ, nước mắt tràn đầy.
"Không, ai chạy theo gã đàn ông nào ."
Ông già què lảng tránh, dám Tạ Vĩnh Chí, chối bay chối biến.
"Mẹ Vĩnh Chí chạy theo đàn ông ?"
"Thằng bé điên , thỏ còn ăn cỏ gần hang!"
Dân làng đều nghĩ thể nào, dù gia đình Tạ Nhị Trụ xa nhưng họ tin rằng sẽ động đến trong làng, các nạn nhân đều là thành phố .
"Đây là dép của , ngày bà mất tích cũng đôi dép , các g.i.ế.c , đừng nghĩ rằng nhận tội là xong, các bộ xương thể kiểm tra, các thoát !"
Tạ Vĩnh Chí giơ cao đôi dép màu đỏ, lớn, dù tức giận và đau khổ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhất định đưa gia đình ác quỷ tù, trả thù cho .
"Cha, đôi dép là khi cả nhà chợ, cha mua cho , thích, ngày nào cũng mang, cha còn nhớ ?"
Tạ Vĩnh Chí cha, khi sáu tuổi nhớ rõ, cha chắc chắn cũng nhớ.
Cha Tạ lặng đôi dép còn mới, ký ức ùa về rõ ràng, vợ ông lâu quầy dép, khi vẫn còn ngoái , ông mua đôi dép cho bà, giá hai đồng, ông nhớ rõ, vợ vui, về nhà ngay, đây là đầu tiên bà mang đôi dép như .
Khuôn mặt hạnh phúc và nụ xinh của vợ lúc đó, ông suốt đời quên, nhưng mười lăm năm qua, ông cố tình chôn vùi ký ức , nhớ .
Đôi khi ông nghĩ, vợ cũng , làng quá khổ, ông khả năng cho vợ cuộc sống , nhưng thấy thương con trai, còn nhỏ mất , chẳng lẽ vợ thương con ?
Cha Tạ mạnh mẽ lau những giọt nước mắt, bước nhanh tới, túm lấy cổ áo ông già què mà lời nào, nắm đ.ấ.m giáng xuống liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-795.html.]
Ông việc đồng áng nhiều năm, sức mạnh vượt xa con trai, ông già què nhanh chóng đ.á.n.h đến mức bẹp đất, yếu ớt cầu xin tha mạng.
"Đừng đ.á.n.h nữa, là Tạ Nhị Trụ , ..."
Dân làng xôn xao, biểu cảm đầy phẫn nộ, ngờ ăn cỏ gần hang, đúng là bằng cầm thú!
"Đánh c.h.ế.t con súc sinh vô đạo đức , Vĩnh Chí là bao, những kẻ hãm hại!"
"Sống cùng làng mà các dám tay, còn là con ?"
" nhớ , đây Vĩnh Chí chạy theo gã đàn ông, chính là Nhị Trụ, bà còn là tận mắt thấy."
"Vừa ăn cướp la làng, đ.á.n.h c.h.ế.t bọn chúng , tội nghiệp của Vĩnh Chí, c.h.ế.t oan uổng!"
Dân làng phẫn nộ lao đ.á.n.h đập gia đình Tạ Nhị Trụ, trưởng thôn cũng tự tay tham gia.
Gia đình Tạ Nhị Trụ đ.á.n.h đến còn hình dạng, nếu trưởng thôn ngăn cản, chắc họ còn thở nổi.
Ba con súc sinh bẹp đất, thở thoi thóp, còn nhổ nước bọt họ.
Mẹ Nhị Trụ và ông già què thú nhận tội ác. Nạn nhân đầu tiên chính là của Tạ Vĩnh Chí.
Mười lăm năm , khi của Tạ Vĩnh Chí lên núi cắt cỏ cho lợn, Nhị Trụ và Tạ Nhị Trụ cũng đang lên núi nhặt củi.
" nhặt xong củi tìm Tạ Nhị Trụ, thấy đang đè lên của Vĩnh Chí... xong , lúc đó mới Tạ Nhị Trụ cũng vợ. sợ của Vĩnh Chí ngoài nên đ.á.n.h ngất bà , trói . Khi trời tối mang bà về nhà, nhốt trong hầm, cho Tạ Nhị Trụ vợ. Tiếc là bà chịu nổi, đầy hai tháng c.h.ế.t."
Mẹ Nhị Trụ giọng đầy trách móc, nếu phụ nữ đó kiên cường hơn, bà lo lắng tìm khác, những việc thật lo sợ, đêm ngủ cũng yên.
" sẽ g.i.ế.c bà!"
Tạ Vĩnh Chí như một con thú hoang phát điên, lao bóp cổ Nhị Trụ.