Tạ Vĩnh Chí  với   về chuyện  sói, đội cứu hộ do dự. Nếu thật sự  sói, thời điểm   thích hợp  núi, họ  thể vì cứu  mà bỏ qua an  của đội viên.
"Để  bói một quẻ."
Giang Hàn Yên bốc một quẻ, quẻ cho thấy Tiểu Kỳ còn sống, nhưng tình cảnh càng nguy hiểm hơn. Điều kỳ lạ là quẻ cho thấy Tiểu Kỳ ở  gần.
"Tiểu Kỳ cách chúng   xa,  quá một dặm."
"Chẳng lẽ cô  ngã  hang động gần đây?" Đội trưởng đội cứu hộ quan sát địa hình xung quanh.
"Trên núi  nhiều hang động lắm, cửa hang thường  cỏ dại che kín, nếu  cẩn thận  khó phát hiện." Tạ Vĩnh Chí .
"Không  hang động,  mơ thấy Tiểu Kỳ  nhốt trong một căn phòng, ánh sáng  yếu, nhưng chắc chắn   là hang động." Mẹ của Tiểu Kỳ  chắc chắn, bà  tin rằng giấc mơ là tín hiệu cầu cứu của con gái,  thể sai .
"Có thể nào đó là một hang động lớn ?" Đội trưởng khéo léo đề xuất.
Anh  nghĩ khả năng là hang động khá cao, vì trong hang  thể  nguồn nước và các loại thực vật như rêu, giúp Tiểu Kỳ sống sót suốt hơn bốn mươi ngày.
Mẹ của Tiểu Kỳ bắt đầu do dự, cố gắng nhớ  cảnh trong mơ, nhưng ký ức quá mờ nhạt.
"Chúng  về nghỉ ngơi  , Tiểu Kỳ tạm thời  gặp nguy hiểm, sáng mai chúng  sẽ  núi tìm kiếm." Giang Hàn Yên .
Đội trưởng cũng   ý kiến gì, đêm tối trong rừng sâu  nguy hiểm.
Cha  Tiểu Kỳ dù  lo lắng nhưng cũng     mạo hiểm, nên đồng ý trở về cùng  .
Khi  qua nhà Tạ Nhị Trụ, Giang Hàn Yên  nhịn   kỹ hơn. Nhà  là nhà tồi tàn nhất trong làng, chỉ  ba gian nhà đất thấp lè tè, nhưng sân  và   rộng và cách xa khu dân cư.
"Tạ Nhị Trụ thường gào thét giữa đêm, nên nhà họ dọn  chỗ  để   phiền  trong làng." Tạ Vĩnh Chí giải thích.
"Nhà họ  gần gũi với  trong làng lắm nhỉ?"
"Cơ bản là  giao lưu, cũng ít qua , nhưng vẫn tham gia các đám cưới và đám tang." Tạ Vĩnh Chí trả lời.
"Nhà họ  ai  từng c.h.ế.t ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-789.html.]
Tạ Vĩnh Chí sững , suy nghĩ một lúc  : "Ông bà của Tạ Nhị Trụ c.h.ế.t khi  còn nhỏ, chôn ở phía  nhà họ."
"C.h.ế.t bình thường chứ?"
Câu hỏi của Giang Hàn Yên ngày càng kỳ lạ, khiến Tạ Vĩnh Chí  bất an, nên : "Để  hỏi  cha và bà, họ  rõ hơn."
Về đến nhà, Tạ Vĩnh Chí gọi bà đến và hỏi về cái c.h.ế.t của ông bà Tạ Nhị Trụ.
"C.h.ế.t hơn mười năm , để bà nhớ xem. Ông của Nhị Trụ ngã c.h.ế.t khi đang lợp rơm  mái nhà, đầu năm. Cuối năm, bà của Nhị Trụ cũng mất,  Nhị Trụ  bà  bệnh nặng."
"Mái nhà  cao,   ngã c.h.ế.t ?" Tạ Vĩnh Chí thấy kỳ lạ, nhà Tạ Nhị Trụ  thấp,  đến ba mét,  đến mức ngã c.h.ế.t chứ?
"Nói là đầu đập  nền, Diêm Vương  thu  thì  cũng c.h.ế.t. Cháu hỏi chuyện nhà họ  gì?"
"Không  gì, chỉ hỏi thôi."
Bà nội Tạ cũng  nghĩ ngợi nhiều,   bếp nấu thức ăn cho lợn. Cha Tạ thì  tìm trưởng thôn để sắp xếp chỗ ngủ, nhà  đủ chỗ,  tìm vài nhà sạch sẽ trong làng để ở nhờ.
Tạ Vĩnh Chí và bà cụ  chuyện bằng tiếng địa phương,  khi hỏi xong,   chạy  và  với Giang Hàn Yên.
Lý Bách Tuế đang ăn khoai lang, hỏi: "Bà  mắc bệnh gì? Tại   đưa đến bệnh viện?"
Hỏi xong    tiếp tục ăn khoai lang, đây là khoai lang   lấy từ nồi trong bếp,  ngọt  thơm, kích thích khẩu vị của .
    , nồi khoai lang  thực chất là thức ăn cho lợn, nhưng vì bà nội Tạ  sạch sẽ nên thức ăn cho lợn cũng  sạch.
Tạ Vĩnh Chí  khổ, giải thích: "Làng chúng   một thầy t.h.u.ố.c chân đất, y thuật bình thường, chữa cảm cúm còn  dựa  may mắn. Bình thường khi  bệnh,   đều tự gánh chịu,  lên núi hái ít thảo d.ư.ợ.c nấu nước uống."
Nếu vượt qua  thì sống,  vượt qua  thì c.h.ế.t,  dân trong núi sống đều dựa   phận.
Lý Bách Tuế cảm thấy áy náy, xin : "Xin ,   nghĩ đến điều ."
"Không , làng chúng  thật sự  nghèo, nếu  đến thì  thể tưởng tượng ." Tạ Vĩnh Chí .